Chương 1:
Thời thiếu nữ mơ mộng, ta từng mong chờ lễ cưới của mình.
Nhất định là mười dặm đường dài, hoa tươi rực rỡ.
Nơi nào cũng thấy nụ cười, nắng và gió đều hiền hòa.
Khăn trùm đầu được vén lên, ta rạng rỡ mỉm cười, thẹn thùng e lệ chào hỏi lang quân ngày đêm mong nhớ, “Phu quân, thiếp xin ra mắt.”
Thiếu niên ấy vẫn như hàng ngàn lần trước, mím môi cười, kéo ta vào lòng.
Ánh mắt vương vấn từng sợi tơ tình động chỉ mình ta mới hiểu.
Chàng nắm tay ta, từ đó về sau là cả một đời.
...
Dù thế nào cũng không nên giống hôm nay.
Không có tiếng pháo trúc át cả tai, không có tiếng trẻ con ồn ào, không có khách khứa nâng ly đổi chén, không có nến đỏ mừng vui.
Càng không còn người khiến tim đập mặt đỏ.
Ta như kẻ trộm bị nhét vào kiệu mềm, từ phủ Đỗ Đại học sĩ khiêng đến phủ Tô Ngự sử.
Sau khi qua loa bái đường, liền bị đưa vào động phòng.
Vừa vào cửa ta đã xé phăng khăn trùm đầu, làm Thấu Băng thị nữ của ta giật mình.
“Tiểu thư sao lại tự mình vén khăn trùm đầu? Cậu chủ sắp đến rồi.”
Ta lắc đầu, nàng không biết ta thực ra đang sợ hãi.
Huống hồ không phải người đó, những nghi lễ này đều thật vô vị.
“Thật xúi quẩy, cả kinh thành đều đồn ầm lên rồi. Thiếu gia sao lại cưới cô ta về, cũng không sợ—” Ngoài cửa sổ có nha hoàn đi qua, tiếng bàn tán rõ mồn một, không hề kiêng dè.
“Cô nhỏ tiếng thôi, cho dù cô có đi hầu hạ lão gia rồi, thiếu gia bây giờ vẫn là chủ tử của cô—”
Tiếng nói dần xa.
Thấu Băng nhìn ta, vành mắt đỏ hoe vì xót xa.
Ta chẳng để tâm chút hơi lạnh đầu thu, đứng dậy mở cửa sổ lớn hơn.
Chưa kịp quay người, Tô Hòa phu quân ta vừa bái đường đã vào cửa, Thấu Băng đóng cửa rời đi.
Tô Hòa bước tới ôm ta vào lòng. “Làm nàng chịu ấm ức rồi.”
Ta vòng tay ôm lấy eo chàng, “Người chịu ấm ức là chàng mới đúng.”
“Triều Nhan, đừng nói những lời như vậy nữa. Nàng không biết được cưới nàng ta vui đến nhường nào đâu. Các bạn học ở Thiên Văn Đường chắc chắn đều ghen tị chết đi được.”
Ta lặng lẽ cười trong lòng chàng, Tô Hòa là người đơn giản và lương thiện nhất.
Nếu lừa dối bản thân có thể khiến chàng vui, ta sẽ phối hợp.