Chương 2:
Trong mơ, ta quay về Thiên Văn Đường.
Các bạn học của ta vây thành một vòng, hò reo cổ vũ cho hai người đang đánh nhau túi bụi.
Ta vượt qua họ nhìn vào trong, chỉ thấy Ôn Trường Lưu con trai Thừa tướng đang đè Hoắc Xuyên tiểu tướng quân ra đánh.
Tiếng động trầm đục, quyền quyền tới thịt.
Dường như hai người có thù hận sâu sắc, thoáng chốc Hoắc Xuyên đã bị đánh cho mặt mày bê bết máu.
Hoắc Xuyên miệng vẫn không chịu thua, “Cha ngươi là kẻ trộm, mẹ ngươi cũng là kẻ trộm, phủ Tướng quốc của các ngươi chính là ổ trộm!”
Ta sốt ruột muốn gọi người kéo họ ra.
Vừa quay người lại đã thấy Lam Nhược Âm Lam Phu Nhân, mẫu thân của Ôn Trường Lưu.
Nàng quá đẹp, đẹp đến mức không thể tìm được lời nào để miêu tả.
Nàng vừa đến, Thiên Văn Đường lập tức yên tĩnh.
“Trường Lưu, con qua đây ~ Sao lại hồ đồ như vậy, mau xin lỗi Hoắc tiểu tướng quân!” Giọng nàng nhàn nhạt, nhưng trăm phần dịu dàng.
Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi! Ta đứng sững ở đó, lặp đi lặp lại tiếng xin lỗi.
Tất cả mọi người đều dừng động tác nhìn ta, Lam Phu Nhân cũng quay đầu nhìn ta.
Nàng ban đầu hơi khó hiểu, dần dần, khuôn mặt đẹp đến cực điểm của nàng vỡ vụn ra.
“Triều Nhan ~ Triều Nhan ~” Tô Hòa lay tỉnh ta đang gào khóc trong mơ.
Phù ~ Quả nhiên là một giấc mơ, mọi thứ đều ngược lại.
Ôn Trường Lưu sao có thể đánh thắng Hoắc Xuyên?!
Còn thi thể của Lam Phu Nhân, không biết có còn treo trần trụi trên cổng thành hay không.
Người yếu đuối như ta, không dám hỏi, cũng không dám đi xem.