Chương 2:
Đám đông vây xem ngày càng nhiều, những người vừa nãy còn đứng lỏng lẻo giờ đã bao vây tôi chặt cứng, căn bản không thể thoát ra.
Nữ blogger càng nói càng lớn tiếng, nước mắt lưng tròng, chỉ thiếu chút nữa là quỳ xuống trước mặt tôi.
Tôi đứng đờ người trước mặt cô ta, trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất.
Hay là thôi vậy, đổi cho cô ta đi.
Tôi đã đủ khổ rồi, cùng lắm thì con gái đi, tôi cũng đi theo con bé.
Ý nghĩ này bị tôi hung hăng dập tắt, khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái hiện lên trước mắt, tôi kiên định ánh mắt, cũng quỳ xuống trước mặt cô ta:
"Mẹ Noãn Noãn, tôi có theo dõi cô, biết bệnh tim của Noãn Noãn rất nặng, đang chờ người hiến tim để thay, nhưng thuốc này tôi thật sự không thể đổi.
"Số thuốc cô cầm đã tiêu hết tất cả tiền của tôi rồi, con gái tôi đang nằm trong phòng bệnh chờ những thuốc này cứu mạng.
"Hơn nữa bệnh của con chúng ta không giống nhau, thuốc cũng không giống nhau, cô lấy thuốc của tôi cũng vô dụng thôi!
"Tôi cầu xin cô, xin hãy để tôi đi, ngoài đổi thuốc ra, cô bảo tôi làm gì tôi cũng chịu!"
Câu cuối cùng tôi gần như nghẹn ngào nói ra.
Nhưng những người xung quanh không nghe thấy, họ không hiểu chuyện gì, chỉ trỏ tôi mắng nhiếc, nói tôi vô tâm, nói tôi thấy chết không cứu, nói tôi ức hiếp người thật thà.
Tôi thất thần nhìn chằm chằm nữ blogger, họ không nghe thấy lời tôi nói, livestream vì thu âm không tốt nên cũng không ai nghe thấy tôi nói gì, nhưng nữ blogger đổi đồ đứng rất gần tôi, cô ta nghe thấy.
Sắc mặt cô ta thay đổi, tay cầm điện thoại khựng lại, vậy mà lờ đi lời tôi nói, bắt đầu gọi video trực tiếp.
Video nhanh chóng được kết nối, một bé gái mặt trắng bệch xuất hiện trên màn hình, nữ blogger đưa điện thoại đến trước mặt tôi, lớn tiếng nói:
"Noãn Noãn, chào dì đi con, mẹ dùng tranh đổi thuốc cho con đây.
"Dì còn lo thuốc của con và con gái dì không giống nhau sẽ không dùng được, con bảo dì yên tâm đi, thuốc mua ở hiệu thuốc có thể trả lại, đến lúc đó đổi thành thuốc của Noãn Noãn, để Noãn Noãn cũng có thể sống tốt một thời gian.
"Con gái của dì cũng bị bệnh, chúng ta lấy thuốc của dì ấy rồi, chúc bệnh của con gái dì ấy mau khỏi nhé?"
Bé gái trong video mím môi cười: "Mẹ ơi, đây là dì mà mẹ thức mấy đêm vẽ đó hả?
"Dì ơi, con thật ngưỡng mộ dì, mẹ con chưa từng vẽ tranh cho con bao giờ.
"Cảm ơn thuốc của dì, con gái dì nhất định sẽ khỏi bệnh thôi, không giống như con, không biết có đợi được người hiến tim không nữa."
Nói rồi, bé gái khóc nức nở, khiến bình luận trực tiếp tràn ngập sự thương cảm.
【Noãn Noãn vừa tốt bụng vừa đáng thương, chủ kênh mở donate đi, coi như tiền dì mua kẹo cho con.】
【Mẹ Noãn Noãn thức mấy đêm vẽ tranh đó, người phụ nữ kia còn không chịu, cứ bắt Noãn Noãn nhà chúng ta phải nịnh nọt cô ta.】
【Thật ghê tởm, tôi đã tìm ra thông tin người phụ nữ này rồi, đã báo cáo quỹ quyên góp giọt nước của cô ta, đúng là dùng con gái kiếm tiền bất lương.】
【Mau nhìn biểu cảm của người phụ nữ kia kìa, khó xử vậy sao? Noãn Noãn đã nói như thế rồi, cô ta vẫn không chịu đổi à.】
……
【Nhưng sao tôi lại cảm thấy giống kịch bản vậy? Thật sự không phải diễn sao?】
【Nữ blogger này đang bắt ép đạo đức đó hả? Người ta không muốn đổi thì tìm người khác đổi thôi, cứ nhằm vào người này làm gì?】
【Lầu trên, tranh của blogger là vẽ theo yêu cầu, đổi người khác thì đưa kiểu gì? Chẳng qua chỉ là chút thuốc thôi, sao lại là bắt ép đạo đức chứ, tiêu chuẩn đạo đức của bạn cao quá rồi đấy!】
Vài bình luận lẻ tẻ bênh vực tôi nhanh chóng bị nhấn chìm, số người xem trực tiếp cũng vượt quá mười vạn.
"Thưa cô, Noãn Noãn cảm ơn thuốc của cô, cô cũng nói vài lời với Noãn Noãn đi.
"Cô theo dõi tôi cũng biết quy trình video của tôi rồi, đây cũng coi như là điều tốt đẹp cuối cùng mà thế giới dành cho Noãn Noãn."
Nữ blogger kẹp micro vào trước mặt tôi, mặc kệ sự từ chối của tôi, trực tiếp coi như tôi đã đồng ý đổi.
Tôi vừa nãy còn cố lấy hết can đảm nói ra sự thật, vậy mà trước ánh mắt khát khao của Noãn Noãn lại không thốt nên lời.
Đứa bé này bị bệnh tim, không chịu được bất kỳ kích thích nào.
Sự từ chối của tôi rõ ràng là một trong những kích thích từ bên ngoài, lúc này tôi mới hiểu tại sao cô ta lại gọi video cho con gái.
Cô ta đã quyết tâm đổi lấy bằng được túi thuốc kia.
Hơn ba nghìn tệ tiền thuốc, tôi đi đâu mượn ra hơn ba nghìn tệ nữa đây.
Chồng tôi vào năm thứ hai sau khi con gái tôi được chẩn đoán bệnh, đã đề nghị ly hôn với tôi, từ đó bặt vô âm tín.
Tất cả người thân tôi đều đã vay mượn hết rồi, không còn ai sẵn lòng cho tôi tiền nữa.
Ngay cả thẻ tín dụng, ví trả sau tôi cũng đã rút sạch.
Tôi thật sự không còn cách nào khác.
Tôi hít sâu một hơi, nhận lấy micro, uyển chuyển từ chối lần nữa:
"Noãn Noãn, chị đang đợi những thuốc này, chị ấy cũng bị bệnh rất nặng, bây giờ rất khó chịu và đau đớn, dì không thể đổi thuốc với mẹ con được.
"Bức tranh mẹ con vẽ dì rất thích, đợi một thời gian nữa, dì dùng thứ khác đổi với mẹ con được không?"
Tôi thương lượng với Noãn Noãn, nhưng sắc mặt nữ blogger lại tối sầm lại.
Cô ta giật lấy micro trong tay tôi, vỗ về Noãn Noãn đang khóc nức nở: "Bé ngoan đừng khóc, dì đùa con thôi."
"Thật ạ?" Noãn Noãn ngước đôi mắt đẫm lệ lên, tay lại ôm ngực.
Nữ blogger nhanh chóng che micro lại, nhìn tôi đầy trách cứ: "Sao cô lại cứng đầu như vậy chứ?
"Tôi đã cầu xin cô như thế rồi, cô vẫn không đổi, chẳng phải chỉ là một túi thuốc thôi sao?
"Chẳng lẽ cô thật sự muốn hại Noãn Noãn phát bệnh tim sao?
"Tôi cầu xin cô xin lỗi Noãn Noãn đi, rồi mua cho con bé một món quà nhỏ nữa."
Những người xung quanh cũng không còn kiêng dè gì nữa, lớn tiếng chỉ trích tôi:
"Đổi đi đổi đi, con bé đã nói như thế rồi, người phụ nữ này đúng là sắt đá."
"Đúng đó, nếu không phải bức tranh này không phải tôi vẽ, tôi đã đổi giúp cô rồi, đúng là đồ gì đâu."
"Mau nhìn con bé kia kìa, có phải mặt xanh mét rồi không, người phụ nữ này thật sự muốn làm kẻ giết người sao?"
"Cạn lời thật, có phải là xin tiền đâu, người ta thật sự khó khăn mới đến đổi, bức tranh này nếu đem bán, bán mấy nghìn tệ cũng không thành vấn đề!"
Trong đám đông có một người đàn ông không chịu nổi nữa, chen đến bên nữ blogger đỡ cô ta dậy: "Đừng cầu xin loại súc sinh này nữa, bức tranh này tôi đổi cho cô."
"Cần những loại thuốc gì? Tôi giúp cô đi mua."
Sự xuất hiện của người đàn ông càng khiến tôi trở nên vô tình, nhưng tôi lại thở phào nhẹ nhõm, khẩn thiết nhìn túi thuốc trong tay nữ blogger.
Mắng tôi vô tâm cũng được, nói tôi là súc sinh cũng chẳng sao, chỉ cần trả lại thuốc cho tôi.
Con gái tôi vẫn còn đang đau đớn chờ thuốc của tôi ở phòng bệnh trên lầu.
Nhưng bên tai tôi lại vang lên giọng nói khiến tôi tuyệt vọng.