Một Blogger Muốn Đổi Đi Thuốc Cứu Mạng Con Gái Tôi

Chương 3:

Chương 3:
"Vị tiên sinh này, cảm ơn lòng tốt của anh, nhưng tôi không thể nhận sự bố thí này.
Tôi luôn dạy con gái mình rằng người ta không thể không làm mà hưởng. Tôi hy vọng con bé lớn lên sẽ là một người có ích cho xã hội.
Vì vậy, tôi luôn dùng tranh của mình để đổi lấy đồ vật từ người khác, chứ không nhận sự bố thí của ai cả.
Noãn Noãn, con thấy không, trên đời này vẫn còn nhiều người tốt bụng lắm, mau cảm ơn chú đi con, nhưng chúng ta không thể nhận tiền của chú.
Người quay phim hướng ống kính về phía người đàn ông, trong video, Noãn Noãn mặt trắng bệch khóc nấc lên rồi lại mỉm cười, cảm ơn người đàn ông và những người tốt bụng xung quanh:
"Mẹ ơi, vậy còn cô này thì sao ạ?
Cô ấy cũng là người tốt bụng phải không mẹ?"
Tôi rất muốn nói rằng tôi không phải, tôi cũng có lòng riêng, tôi chỉ muốn con gái mình bớt đau khổ một chút, những người khác tôi thật sự không quản được nhiều như vậy.
Trớ trêu thay, đúng lúc này, có người tìm thấy con gái tôi.
Người đó la hét, đưa đoạn video trực tiếp quay con gái tôi ra trước mặt tôi và người quay phim: "Mau đến xem này, con gái của người đàn bà này.
Đây gọi là ác giả ác báo, rõ ràng chỉ là bệnh vặt thôi, cứ khư khư giữ lấy thuốc không buông."
Ở đầu dây bên kia, người đang quay video đẩy mạnh con gái tôi, con bé khẽ rên một tiếng rồi không tỉnh lại, hàng lông mày nhíu chặt hơn.
Tim tôi như hẫng một nhịp, con gái tôi phát bệnh rồi, đang phải chịu đựng cơn đau dữ dội.
Con bé không có sức để mở mắt, lại sợ tôi lo lắng, lần nào cũng tự mình chịu đựng.
Con bé còn nhỏ như vậy, tại sao đám người này lại hành hạ con bé?
"Con gái của đồ tiện nhân quả nhiên cũng là tiện nhân, biết mẹ mày gây chuyện nên không dám mở mắt nhìn tao hả?
Giả vờ cái gì mà giả vờ, mau xem mẹ mày đã hại người như thế nào, mẹ nợ con trả, mau đứng dậy cho tao."
Thấy con gái không tỉnh, người đó giơ tay tát mạnh vào mặt con bé hai cái.
Tiếng "chát" vang lên từ điện thoại, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của con bé bị đánh đến ửng đỏ, đôi mắt khẽ run rẩy khó khăn mở ra rồi lại nhắm chặt.
Hành động này không chỉ chọc giận người đàn ông quay video mà còn làm phẫn nộ những khán giả đang xem trực tiếp.
[Má ơi, tuổi còn nhỏ mà đã biết giả vờ vậy rồi? Ở bệnh viện làm gì, đi đóng phim đi.]
[Đúng đó, mẹ nào con nấy, Noãn Noãn đáng yêu lương thiện bao nhiêu thì con bé này đáng ghét kinh tởm bấy nhiêu.]
[Con bé này chắc cũng biết mẹ nó làm gì nên không dám mở mắt thật đó.]
[Thôi thôi, dù sao cũng là trẻ con, mọi người đừng mắng nó nữa, mắng mẹ nó đi, tôi thấy mặt mẹ nó dày lắm.]
[Tôi có một thắc mắc, tại sao cứ phải nhằm vào nhà này không buông tha vậy? Người ta không muốn thì thôi đừng có ép buộc đạo đức nữa, đổi người khác chịu chẳng phải tốt hơn sao?]
[Lầu trên hỏi hay đấy, lần sau đừng hỏi nữa nhé, người quay phim không cần lưu lượng sao? Mọi người xem kìa, giờ đã lên top tìm kiếm rồi, Noãn Noãn có hy vọng được cứu rồi.]
……
Nhưng con bé đâu phải không tỉnh, mà là đau quá không mở mắt ra được ấy chứ.
Tim tôi như bị ai đó nắm chặt lại, toàn thân run rẩy, trong lòng chỉ còn lại sự tuyệt vọng tột cùng.
Tôi sợ rồi, tôi nhận thua rồi, tôi không cần những thứ thuốc đó nữa có được không?
Bây giờ tôi chỉ muốn quay về bên con gái, ôm con bé, xoa đầu con bé, nói với con bé rằng đó là lỗi của mẹ, con bé là đứa trẻ tốt nhất trên đời.
Tôi dập đầu lia lịa về phía người quay phim và người đàn ông cầm điện thoại quay con gái tôi, miệng lẩm bẩm: "Tôi đổi, cầu xin các người tha cho tôi đi."
"Tôi đổi, các người muốn gì tôi cũng đổi."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất