Chương 4:
Nghe tôi nói vậy, những người xung quanh dường như thở phào nhẹ nhõm, đám đông vây quanh cũng tản đi bớt.
"Đáng lẽ phải đổi từ lâu rồi chứ, cứ phải liên quan đến lợi ích của mình mới chịu đổi."
"Nhưng mà lôi cả con nít vào có hơi thất đức không? Tôi thấy đứa bé kia cũng bệnh nặng lắm."
"Đừng có ăn nói lung tung, Noãn Noãn còn đang thở oxy kia kìa, con bé kia nằm trên giường khỏe mạnh làm sao mà bệnh nặng được?"
"Đúng là người đàn bà này keo kiệt, chắc là chê tranh của mẹ Noãn Noãn rồi, không có chút lòng tốt nào, ghê tởm."
...
Thôi kệ vậy.
Tôi đứng dậy khỏi mặt đất, đầu gối quỳ đến đau nhức, đầu cũng choáng váng.
Thuốc tôi không cần nữa, tranh tôi cũng không lấy.
Tôi xuống mua thuốc đến giờ đã nửa tiếng rồi, con gái tôi bắt đầu đau từ khi nào? Lần nào con bé cũng vậy, đau lắm đau lắm, cũng không nỡ để tôi biết.
Con bé cần những viên thuốc đó, để cứu mạng con bé, con bé cần những viên thuốc đó để giảm bớt đau đớn.
Tôi đi mua lại, tôi đi cầu xin người ta giảm giá cho tôi, tôi bán máu bán thận, nhất định có cách.
Nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống, làm sao cũng không ngăn được, tôi đẩy đám đông ra, tay lại bị người ta giữ lại.
"Vị phụ huynh này, sao cô lại không nhận tranh của tôi nữa, là chê nó sao?"
Người đăng bài nhặt bức tranh rơi trên đất lên nhét vào tay tôi, ôm tôi một cái thật chặt: "Cảm ơn cô, đã nguyện ý giúp đỡ chúng tôi."
"Tôi thay mặt Noãn Noãn, thay mặt cả nhà cảm ơn cô!"
Vẻ đắc ý thoáng qua trên mặt cô ta, dùng giọng chỉ mình tôi nghe được mà lạnh lùng cười khẩy bên tai tôi:
"Chồng tôi diễn một màn kịch lớn như vậy, hiệu quả cũng tốt đấy chứ, con gái cô thật sự rất phối hợp."
Toàn thân tôi run lên, không thể tin nổi nhìn cô ta.
"Cảm ơn cô nha, bây giờ số người xem trực tiếp đã vượt quá 500 nghìn rồi, tôi tăng được mười mấy vạn người theo dõi, tất cả đều là công của cô đấy."
"Cô chắc là hết tiền rồi đúng không? Tôi đã theo dõi cô mấy ngày nay rồi, chính là cố ý tìm cô đấy."
"Một vở kịch hay đến kịch bản cũng không viết nổi, lại để cô diễn ra, tôi thật lòng cảm ơn cô."
Ác ý trong giọng nói của cô ta khiến tôi lạnh thấu xương.
"Con gái cô cũng sắp không xong rồi đúng không, thay vì lãng phí thuốc, chi bằng đưa những viên thuốc này cho tôi để tăng tương tác."
"Tương tác càng tốt, Noãn Noãn nhà tôi sẽ càng sớm có tim để thay."
"Con gái sắp chết của cô có thể giúp tôi kiếm chút tương tác, cứu mạng Noãn Noãn, cũng coi như làm một việc công đức rồi."
Thì ra tất cả đều là có mưu tính trước.
Máu toàn thân dồn lên não, tôi tức giận đẩy mạnh người đang ôm mình ra, giơ tay tát cho cô ta một cái.
"Cô có còn là người không? Cô không sợ tất cả những gì cô làm sẽ báo ứng lên con gái cô sao?"
Người đăng bài ngã xuống theo lực đẩy, ôm mặt khóc lóc: "Cô không muốn đổi thuốc thì sao không nói, sao lại đánh tôi?
"Tôi cũng không ép cô, sao cô lại thừa cơ đánh tôi? Còn nguyền rủa Noãn Noãn nhà tôi chết nữa?"
Vu oan giá họa.
Những người đã tản đi lại vây quanh, số người xem trực tiếp tăng vọt, sắp vượt qua một triệu rồi.
Mọi người dường như đều quên mất ngay từ đầu tôi đã từ chối người đăng bài, dường như quên mất tôi đã bị ép đồng ý trao đổi như thế nào.
Họ chỉ thấy tôi động tay đánh người trước, còn người đăng bài đáng thương nằm trên đất khóc thảm thiết.
Có người giữ tôi lại, ép tôi xin lỗi người đăng bài, có người chửi mắng bảo tôi đi chết đi, còn có người hỏi phòng bệnh của con gái tôi, muốn xông lên lầu tìm con bé.
Khung cảnh hỗn loạn, điện thoại của tôi lại vang lên đúng lúc này.
Tôi vùng vẫy muốn nghe điện thoại, điện thoại của tôi đã lâu không có ai gọi, người duy nhất gọi đến chính là bệnh viện.
Trong lòng tôi mơ hồ có chút bất an, nhưng làm sao cũng không vùng vẫy ra được.
Tiếng điện thoại lại vang lên dồn dập rồi tắt, rồi lại vang lên.
Tôi liều mạng vùng vẫy để nghe điện thoại, lại bị người ta thừa loạn tát cho mấy cái, đến khi nhân viên bảo vệ bệnh viện đưa tôi và người đăng bài kia đi, tôi mới nghe được cuộc gọi đó.
"Mẹ Khương Khả Hân, bảo chị đi mua thuốc chị đi đâu vậy! Khương Khả Hân nguy kịch rồi, chị mau về đi!"