Chương 108: Mất ngủ hoàn toàn
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, gương mặt bà Lâm cười như không cười.
Xem ra sách lược của bà không phải là hoàn toàn không có chút hiệu quả nào.
Mạc Tiểu Lâu thấy Lâm Phỉ Phỉ đau khổ ngồi trên mặt đất, nhịn không được bước lên phía trước, móc một chiếc khăn từ trong túi, im lặng đưa cho Lâm Phỉ Phỉ.
Lâm Phỉ Phỉ ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ gạt chiếc khăn mà Mạc Tiểu Lâu có lòng tốt đưa cho, căm hận nói:
- Đây không phải là kết quả mà anh muốn nhìn thấy sao? Anh được như ý rồi đấy. Tây Hàng đi rồi, anh ấy bỏ mặc tôi một mình ở đây, anh đã hài lòng rồi chứ?
Mạc Tiểu Lâu nghe xong, chẳng hiểu ra sao. Một lát sau mới hiểu được ý tứ trong lời nói của Lâm Phỉ Phỉ, nhịn không được mà kêu oan:
- Cô tưởng rằng tôi đem chuyện của cô và Hoắc Minh Lãng nói cho Sở Tây Hàng biết sao? Tôi không có.
Tuy anh cho Lâm Phỉ Phỉ thời gian bảy ngày. Nếu trong bảy ngày, Lâm Phỉ Phỉ vẫn chưa nói rõ với Sở Tây Hàng, vậy thì đừng trách anh nói ra. Nhưng anh không làm như vậy. Anh cũng không biết tại sao mình lại làm như thế.
- Không phải anh nói, vậy tại sao anh và Sở Tây Hàng lại cùng lúc xuất hiện ở chỗ này?
Lâm Phỉ Phỉ căn bản không tin. Bởi vì bất luận thế nào cô cũng không thể tưởng tượng được tất cả mọi chuyện đều do bà Lâm gây nên.
- Chiều nay tôi định rủ anh Tây Hàng đi chơi bóng, nhưng anh ấy nói muốn đến bệnh viện thăm cha cô. Tôi chỉ đi theo thôi. Được rồi, cô không tin cũng chẳng sao. Tôi cũng chẳng cần phải giải thích với cô. Phụ nữ đúng là phiền phức.
Mạc Tiểu Lâu càng nói càng tức, ném chiếc khăn tay xuống đất, tức giận bỏ đi.
Kinh ngạc nhìn theo bóng lưng giận dữ của Mạc Tiểu Lâu, Lâm Phỉ Phỉ ngây người ngay tại chỗ. Chẳng lẽ cô nghĩ oan cho Mạc Tiểu Lâu sao?
Lúc này, Hứa Thần ở bên cạnh vẫn không lên tiếng, khóe miệng liền nở nụ cười khác thường. Làm loạn đi, tốt nhất là càng loạn càng tốt. Như vậy anh ta sẽ có cơ hội.
Bởi vì cuộc náo loạn tối nay, Lâm Phỉ Phỉ canh chừng bên cạnh giường ông Lâm đến tám giờ tối, sau đó vội vàng chạy về biệt thự của Sở Tây Hàng.
Về đến nhà, quả nhiên không có bóng dáng của anh.
Lâm Phỉ Phỉ mềm nhũn người ngã xuống ghế sofa. Sở Tây Hàng chỉ về nhà ăn cơm gia đình thôi mà, chẳng lẽ tốn đến hai ba tiếng sao?
Nhưng cô vẫn kiên nhẫn đợi. 9h, 10h, 11h…
Mắt thấy sắp 12h, Sở Tây Hàng vẫn còn chưa về nhà, ngay cả điện thoại cũng không gọi.
Lâm Phỉ Phỉ rốt cuộc không kềm lòng được, cắn răng gọi điện thoại cho Sở Tây Hàng.
- Alo.
Qua rất lâu, đầu dây bên kia mới vang lên giọng nói trầm thấp của Sở Tây Hàng, mang theo chút khàn khàn.
- Tây Hàng, khi nào thì anh về nhà?
Lâm Phỉ Phỉ hỏi.
Đầu dây bên kia lại im lặng. Rất lâu sau, giọng nói của Sở Tây Hàng mới vang lên lần nữa:
- Ba mẹ anh muốn anh ở nhà một đêm. Đêm nay anh không về.
Lâm Phỉ Phỉ nghe xong, tâm chìm xuống, nước mắt lại ướt mi:
- Tây Hàng, có phải anh giận em hay không? Anh hãy về nghe em giải thích được không? Em và Hoắc Minh Lãng…
- Ngày mai đợi anh về rồi nói.
Sở Tây Hàng cắt ngang lời nói của Lâm Phỉ Phỉ, giọng nặng nề:
- Khuya rồi, em ngủ đi. Ngày mai em còn phải đi làm.
Nói xong anh liền cúp điện thoại.
Nghe đầu dây bên kia truyền đến tiếng tút dài, Lâm Phỉ Phỉ cầm điện thoại rất lâu vẫn không động đậy.
Sở Tây Hàng càng bình thản, Lâm Phỉ Phỉ lại càng bất an. Cô tình nguyện nghe Sở Tây Hàng mắng chửi, chứ không muốn chiến tranh lạnh như bây giờ.
Một đêm này, Lâm Phỉ Phỉ mất ngủ hoàn toàn.
Thời gian qua, cô đã sớm có thói quen ôm Sở Tây Hàng chìm vào giấc ngủ. Hôm nay cả tòa biệt thự chỉ có một mình cô. Đột nhiên cô cảm thấy không quen, lật qua lật lại vẫn không ngủ được.
Hôm sau thức dậy, khí sắc Lâm Phỉ Phỉ không tốt, nhưng vẫn trang điểm nhẹ đến công ty làm việc.
Điều làm cho Lâm Phỉ Phỉ không ngờ tới chính là Lâm Tiêu Tiêu vẫn tiếp tục đi làm.
Lâm Phỉ Phỉ nào biết, tối hôm qua, sau khi Hoắc Minh Lãng rời khỏi bệnh viện liền trở về nhà. Khi đó Lâm Tiêu Tiêu vừa lúc về sớm hơn Hoắc Minh Lãng một bước.
Trong lòng Hoắc Minh Lãng đang tức giận, muốn tìm Lâm Tiêu Tiêu xả giận. Nhưng Tề Huy đã làm chỗ đó bị thương, cộng thêm trong lòng cô đang tức giận Hoắc Minh Lãng, cô đương nhiên không chiều gã.
Nhưng Hoắc Minh Lãng đang đỏ mắt, căn bản không cho Lâm Tiêu Tiêu phản kháng. Kết quả trong cùng một ngày, Lâm Tiêu Tiêu bị hai người đàn ông mà cô đã từng yêu thương cường bạo.
Sau đó, Lâm Tiêu Tiêu hận chết Hoắc Minh Lãng, còn hận hơn cả Tề Huy.
Trải qua một đêm suy nghĩ, Lâm Tiêu Tiêu quyết định lựa chọn tiếp tục làm việc ở Tập đoàn CL. Bởi vì cô muốn trả thù hai gã đàn ông cô tham muốn giữ lấy một cách mãnh liệt này.