Chương 107: Giải quyết như thế nào?
Hoắc Minh Lãng nghe xong, sắc mặt lập tức biến đổi. Trước khi Lâm Phỉ Phỉ đến, gã đã tranh chấp với Sở Tây Hàng một lúc. Qua Bà Lâm, gã biết thân thế của Sở Tây Hàng không tầm thường. Cho nên, Sở Tây Hàng tuyệt đối không phải nói để uy hiếp.
Bà Lâm vẫn một mực ở bên cạnh xem kịch vui, nghe Sở Tây Hàng nói Hoắc Minh Lãng có khả năng phải chịu lao ngục tai ương, gương mặt lập tức trắng bệch.
Vì sao Sở Tây Hàng và Hoắc Minh Lãng lại cùng xuất hiện tại chỗ này? Rất đơn giản, đây là do bà Lâm cố tình sắp xếp.
Bởi vì bà muốn chia rẽ Lâm Phỉ Phỉ và Sở Tây Hàng.
Chỉ là bà Lâm không ngờ rằng, sau khi Sở Tây Hàng biết quan hệ giữa Lâm Phỉ Phỉ và Hoắc Minh Lãng, tuy rất tức giận, nhưng vẫn kiên quyết lấy Lâm Phỉ Phỉ. Chẳng những không giận dữ rời đi, sau đó tuyên bố chia tay Lâm Phỉ Phỉ, ngược lại còn không hề có ý buông tay.
Sự việc phát triển ngoài ý muốn của bà. Bà không thể nào hình dung nổi Hoắc Minh Lãng và Sở Tây Hàng lại đắm say Lâm Phỉ Phỉ đến điên cuồng như thế.
- Mật Mật, con mau ngăn cản Nhất Phàm đi. Chúng ta đừng làm ồn ào nữa. Ba của con còn ở bên trong, làm loạn như vậy sẽ không tốt cho sức khỏe của ông ấy.
Bà Lâm rốt cuộc biết được chủ ý của mình đã phạm phải sai lầm, vội vàng đẩy Lâm Tiêu Tiêu bên cạnh, muốn Lâm Tiêu Tiêu giúp bà giảng hòa.
Lâm Tiêu Tiêu phẫn uất nói:
- Tại sao phải ngăn cản chứ? Bây giờ anh ta vì Lâm Phỉ Phỉ mà mâu thuẫn với người ta chứ không phải vì Lâm Tiêu Tiêu con. Con không tát cho Hoắc Minh Lãng hai bạt tai đã là tiện cho anh ta lắm rồi, còn muốn con giúp anh ta? Nằm mơ đi.
Nói xong cô liền quay đầu bỏ đi.
Nếu không phải bà Lâm gọi điện thoại cho cô, nói có trò hay để xem, cô sẽ không đến. Sáng nay bị Tề Huy dày vò đến mức suýt mất nửa cái mạng. Bây giờ mỗi bước đi của cô đều đau đến xé da thịt.
Bản thân Lâm Tiêu Tiêu còn có nỗi khổ không nói nên lời, nào có tâm tư quan tâm Hoắc Minh Lãng?
Có lẽ Lâm Tiêu Tiêu cũng không nhận ra, sau khi gặp lại Tề Huy, tình cảm của cô đối với Hoắc Minh Lãng đã không còn si mê như trước.
Lâm Tiêu Tiêu bỏ đi khiến bà Lâm càng hoảng. Tuồng vui này do bà bày ra, nhưng đến bây giờ bà không biết nên xử lý như thế nào.
Cắn răng một cái, bà mặt dày mày dạn tự mình ra trận khuyên bảo:
- Nhất Phàm, Thị trưởng Sở, tất cả đều là người một nhà, đừng đẩy mọi chuyện đến mức không thể vãn hồi. Xem như nể mặt tôi, hai người tạm thời thu tay lại. Chúng ta nói chuyện vui vẻ với nhau.
Hoắc Minh Lãng đang lo không có lối thoát, thấy bà Lâm tạo bậc thang cho mình đi xuống, lập tức buông tay Lâm Phỉ Phỉ, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu nhận thua, cố nói với Sở Tây Hàng:
- Không thể tưởng nổi anh đường đường là một Thị trưởng lại thích đi giày rách. Dù sao cũng rách rồi, anh thích lấy thì cứ lấy. Chỉ sợ tương lai anh sẽ phải hối hận thôi. Hừ.
Nói xong gã liền nhổ một bãi nước miếng xuống đất, sau đó hất mặt nghênh ngang rời đi.
Sở Tây Hàng nghe xong, thấy từng câu từng chữ trong lời nói của Hoắc Minh Lãng đều làm nhục Lâm Phỉ Phỉ, ánh mắt đỏ lên, định xông lên đánh cho Hoắc Minh Lãng một trận.
Anh đã nhịn quá lâu rồi.
Chỉ là vẫn bị Mạc Tiểu Lâu và Hứa Thần kéo lại.
Lần này, anh vẫn bị kéo lại.
Và người kéo tay anh chính là Lâm Phỉ Phỉ.
- Tây Hàng…
Lâm Phỉ Phỉ nắm chặt bàn tay có chút lạnh của Sở Tây Hàng. Lúc này cô chỉ muốn giải thích rõ ràng với anh. Cô không dám buông tay Sở Tây Hàng. Cô sợ cô chỉ cần buông tay ra, Sở Tây Hàng sẽ không bao giờ thuộc về cô nữa.
Vừa nghe Lâm Phỉ Phỉ gọi tên mình, cơ thể Sở Tây Hàng cứng đờ, anh không đuổi theo Hoắc Minh Lãng nữa, mỉm cười nói:
- Không cần nói gì cả, anh biết hết. Anh đột nhiên nhớ ra, tối nay ba mẹ bảo anh về nhà ăn cơm, anh không thể ở lại với em chăm sóc bác được. Anh đi trước nhé.
Nói xong, liền nhẹ đẩy tay Lâm Phỉ Phỉ ra, sau đó xoay người sải bước bỏ đi.
- Tây Hàng…Tây Hàng…
Lâm Phỉ Phỉ theo sát đằng sau, nhìn theo bóng lưng có chút run rẩy của Sở Tây Hàng, tim Lâm Phỉ Phỉ đột nhiên đau nhói, đau đến mức không thể thở được.
- Tây Hàng, anh đừng đi, anh hãy nghe em giải thích.
Lâm Phỉ Phỉ ôm đầu gối vô lực ngồi xuống đất, khóc nức nở.
Chưa có lúc nào Sở Tây Hàng như vậy, chưa có khi nào anh bỏ lại cô một mình. Cho dù ba mẹ anh thật sự gọi anh về nhà ăn cơm, trước đây Sở Tây Hàng sẽ ra sức khuyên cô theo anh về nhà gặp ba mẹ. Nhưng lúc này, Sở Tây Hàng lại đi một mình.