Chương 11: Làm tình nhân của tôi đi
Vẻ mặt Lâm Phỉ Phỉ vô cùng khó xử, nhưng nghĩ đến công việc của mình, cô khẽ cắn môi, nơm nớp lo sợ đến gần Triệu Dã Thành.
Ai ngờ, cô vừa đến gần, Triệu Dã Thành đã đưa tay ra, kéo cô vào lòng, để cô ngồi trên đùi y.
- A...
Lâm Phỉ Phỉ kêu lên sợ hãi, định bật người đứng dậy.
- Đừng nhúc nhích!
Triệu Dã Thành nhấn mạnh vòng eo mảnh khảnh của Lâm Phỉ Phỉ, thân dưới của hai người lập tức dính sát vào nhau hơn.
- Tổng giám đốc... đừng như vậy, tôi... tôi có chồng chưa cưới rồi...
Lâm Phỉ Phỉ vừa thẹn vừa xấu hổ, nhưng chỉ có thể cố nén không dám nổi giận.
- Thì sao chứ, không phải Toa Toa cũng có bạn trai rồi sao?
Khóe miệng Triệu Dã Thành dán sát vào cổ Lâm Phỉ Phỉ, cọ xát đầy khiêu khích.
- Đừng đụng vào tôi!
Cuối cùng Lâm Phỉ Phỉ không nhịn được nữa, đưa tay tát Triệu Dã Thành một cái tát vang dội.
Một cái tát, khiến Triệu Dã Thành ngây người. Lâm Phỉ Phỉ cũng bị dọa ngẩn người vì hành vi kích động của mình.
Chẳng biết tại sao, từ khi cô và Sở Tây Hàng có tiếp xúc da thịt, khi người đàn ông khác đụng vào cơ thể cô luôn khiến cô phản cảm. Sáng nay bị Hoắc Minh Lãng xâm phạm đã khiến cô buồn nôn. Giờ đến Triệu Dã Thành, cô thật sự kích động, không thể khống chế mới vung một cái tát, hơn nữa còn rất mạnh.
Trong lúc Lâm Phỉ Phỉ nghĩ rằng Triệu Dã Thành sẽ tức giận, Triệu Dã Thành đột nhiên nở nụ cười. Vẻ mặt tò mò nhìn chằm chằm Lâm Phỉ Phỉ, y hỏi thẳng:
- Em thật sự không hề động lòng với tôi à?
Lâm Phỉ Phỉ sửng sốt, sau đó nghiêm túc lắc đầu, nói:
- Thực xin lỗi Tổng giám đốc, ban nãy tôi không cố ý đánh anh. Anh rất ưu tú, thật sự rất ưu tú. Gần như các nữ đồng nghiệp trong công ty đều mê mẩn vì anh. Dĩ nhiên tôi cũng rất hâm mộ anh, nhưng tôi đã có chồng chưa cưới, tôi là một người phụ nữ có tư tưởng bảo thủ, đời này, tôi chỉ chấp nhận một người.
Lúc này, Lâm Phỉ Phỉ chỉ có thể đưa Hoắc Minh Lãng ra làm lá chắn.
- Hay, hay cho hâm mộ, hay cho tư tưởng bảo thủ.
Triệu Dã Thành lắc đầu cười khẽ,
- Tôi cho em thêm cơ hội cuối cùng, em có bằng lòng làm tình nhân của tôi không?
Lâm Phỉ Phỉ lắc đầu không cần nghĩ ngợi.
Trong lòng Triệu Dã Thành lại một lần nữa bị cảm giác thất bại đả kích nặng nề, y thả tay Lâm Phỉ Phỉ ra, nói:
- Được rồi, từ nay về sau em cứ làm tốt vị trí Thư ký trưởng của em, tôi sẽ không làm phiền em nữa. Nhưng em nhất định phải cho tôi nhìn thấy thành tích, nếu không, tôi sẽ đổi một Thư ký trưởng ngoan ngoãn biết nghe lời đấy.
Lâm Phỉ Phỉ vừa được tự do, vội vàng nhảy khỏi đùi Triệu Dã Thành. Cô không ngờ Triệu Dã Thành vẫn cho cô tiếp tục công việc nên lập tức cảm kích cúi đầu:
- Cảm ơn Tổng giám đốc, nhất định tôi sẽ làm tốt công việc!
- Được rồi, em ra ngoài đi, nhớ kỹ, lần sau vào phải gõ cửa!
Triệu Dã Thành phất tay nói.
Người ta nói thỏ không ăn cỏ gần hang, nhưng trong mắt Triệu Dã Thành, hoa cỏ gần hang lại không nghĩ như vậy, cho ai ăn mà chẳng phải là ăn chứ?
Cho nên, nữ nhân viên trong công ty chỉ cần chủ động hiến thân, mà y cảm thấy vừa mắt, thì y sẽ chấp nhận không chút do dự. Nhưng y phong lưu, chứ không hạ lưu. Nếu người khác không đồng ý y cũng sẽ không miễn cưỡng, giống như Lâm Phỉ Phỉ bây giờ.
- Vâng!
Lâm Phỉ Phỉ vội vàng xoay người rời đi. Khi cô sắp đóng cửa văn phòng, sau lưng truyền đến giong nói của Triệu Dã Thành:
- Gọi Mễ Lạp vào cho tôi.
Lâm Phỉ Phỉ đỏ mặt, gật nhẹ đầu, sau đó rời đi như trốn khỏi phòng Tổng giám đốc.
Có dùng mũi cũng biết lúc này Triệu Dã Thành gọi Mễ Lạp trẻ tuổi xinh đẹp vào phòng để làm gì!
Trong lòng Lâm Phỉ Phỉ không kìm được đổ mồ hôi thay Mễ Lạp. Nhưng cô không biết cô đã lo lắng thừa. Vì Mễ Lạp vừa nghe Tổng giám đốc gọi mình, lập tức mặt mày hớn hở, vui mừng như trúng số năm triệu tệ, sau đó chạy như bay đến phòng Tổng giám đốc.
Nhiêu Na giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, siết chặt nắm tay thể hiện sự oán hận và không cam tâm. Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà người được gọi là Mễ Lạp?
Rõ ràng chính cô ta đã dùng kế phá hỏng chuyện tốt của Tổng giám đốc và Lâm Toa Toa, sao người được lợi lại là Mễ Lạp chứ?
Đúng là người tính không bằng trời tính, cuối cùng cô ta lại may áo cưới cho người khác. Nhiêu Na suýt chút nữa thì nghiến nát cả răng.
Nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp của Mễ Lạp biến mất sau cửa phòng Tổng giám đốc, Lâm Toa Toa nản lòng thoái chí cúi thấp đầu, trên gương mặt xinh đẹp tràn ngập u oán.