Chương 122: Quan hệ thác loạn
Hơn nữa, bởi vì không trang điểm, nét thanh xuân lộ ra ngay, tuyệt đối tuổi tác không lớn hơn Lâm Phỉ Phỉ. Có lẽ chỉ khoảng hai mốt, hai hai mà thôi.
Chưa hết, cô gái này làm như chưa bao giờ gặp Lâm Phỉ Phỉ, không xấu hổ cũng không kinh ngạc, mỉm cười duỗi tay nói với cô:
- Xin chào, tôi tên Mộng, hy vọng chúng ta có thể làm việc với nhau một cách thuận lợi.
Thái độ bình tĩnh và cực kỳ tự tại của cô ta khiến Lâm Phỉ Phỉ phải giật cả mình, cô lập tức mỉm cười nói:
- Xin chào, tôi tên Lâm Phỉ Phỉ.
Nhưng cô không bắt tay Mộng.
Vừa nghĩ đến Mộng là les, Lâm Phỉ Phỉ không dám tiếp xúc thể xác với cô.
Mộng cũng không giận, lạnh nhạt thu tay, nụ cười vẫn nhẹ tựa lông hồng.
Trong vài ngày sau đó, Lâm Phỉ Phỉ phải ứng phó hai phía, bên trái là Hàn Phong, bên phải là Mộng, khiến cô đau đầu vô cùng.
Hôm nay là ngày cuối cùng, hết thảy mọi chuyện cần thiết đều đã định xong.
Giữa trưa, Mộng hẹn Lâm Phỉ Phỉ và Hàn Phong gặp nhau tại một nhà hàng phương Tây sang trọng, nói muốn mời khách.
Vốn Lâm Phỉ Phỉ định không đi, nhưng mấy ngày qua, Mộng cư xử rất chừng mực. Nếu như cô không đi, ngược lại, sẽ khiến người khác nghĩ rằng cô không phải phép.
Vì vậy ba người ngồi chung một bàn. Bữa cơm này, Lâm Phỉ Phỉ nuốt không ngon.
Ăn được một nửa, Mộng liền rời ghế đi toilet.
Lập tức trên bàn chỉ còn lại Lâm Phỉ Phỉ và Hàn Phong.
Hàn Phong do dự rất lâu, rốt cuộc nhịn không được, hỏi Lâm Phỉ Phỉ:
- Anh ta đối với em tốt không?
Lâm Phỉ Phỉ run lên. Cô biết Hàn Phong nhắc đến “anh ta” chính là nói Sở Tây Hàng, liền nhẹ gật đầu:
- Anh ấy rất tốt với em.
Tay Hàn Phong ngừng giữa không trung, dừng một chút lại hỏi:
- Hai người dự định khi nào sẽ kết hôn?
- Cái này… còn chưa biết.
Lâm Phỉ Phỉ cúi đầu ăn cơm.
Hàn Phong nghe xong, có chút nổi giận, cao giọng hơn:
- Anh ta chưa từng đề cập vấn đề này với em sao?
- Hàn Phong…
Lâm Phỉ Phỉ ngẩng đầu nhìn Hàn Phong. Chẳng lẽ ngay cả việc cô và Sở Tây Hàng kết hôn anh cũng muốn quản sao?
Ai ngờ Hàn Phong đột nhiên nắm lấy tay cô, ánh mắt vô cùng nóng bỏng:
- Trong khoảng hai tháng vừa qua, anh biết rất rõ, anh thích em. Anh không thể quên được em. Cho nên anh đã quyết định, chỉ cần một ngày em còn chưa kết hôn, anh sẽ một ngày không buông tay. Vì thế anh đã trở về. Bắt đầu từ hôm nay, anh sẽ chính thức theo đuổi em.
Lâm Phỉ Phỉ giật mình, kinh ngạc đến mức quên cả việc rút tay ra.
Kết quả, cảnh tượng này vừa lúc bị Mộng từ trong toilet ra nhìn thấy.
Khụ, khụ!
Mộng cau mày, sau đó ho khan đánh tiếng.
Lâm Phỉ Phỉ cả kinh, vội giật khỏi tay Hàn Phong. Hàn Phong mỉm cười, cũng không cố chấp làm cô khó xử.
Rốt cuộc, đợi đến lúc ăn xong bữa cơm, Lâm Phỉ Phỉ cũng đã đến giờ làm.
Hàn Phong lái xe đưa Lâm Phỉ Phỉ đến công ty. Chẳng qua, khi Lâm Phỉ Phỉ chuẩn bị bước xuống, Mộng đột nhiên kéo cô lại, nói một câu bên tai cô.
Giọng nói rất nhẹ nhưng trong lời nói lại lộ ra sự sắc bén, tàn nhẫn:
- Không được phản bội Sở Tây Hàng. Nếu không, tôi sẽ khiến cho cô sống không bằng chết.
Cơ thể Lâm Phỉ Phỉ run lên.
Cho đến khi Hàn Phong lái xe đi, Lâm Phỉ Phỉ vẫn còn kinh ngạc đứng im tại chỗ.
Bây giờ Lâm Phỉ Phỉ càng lúc càng hiếu kỳ, không biết Mộng này rốt cuộc là người như thế nào.
Cô ta có quan hệ gì với Sở Lãnh, với Sở Tây Hàng? Cô thích phụ nữ, tại sao lại có quan hệ với Sở Lãnh và Sở Tây Hàng?
Lâm Phỉ Phỉ càng nghĩ càng cảm thấy sự việc phức tạp hơn so với cô đã tưởng tượng.
Vừa bước vào công ty, Lâm Phỉ Phỉ liền cảm thấy không khí có chút khác biệt. Tất cả mọi người đều hưng phấn tụ tập cùng một chút, không ngừng bàn tán.
Hỏi ra mới biết, thì ra tối nay công ty tổ chức tiệc kỷ niệm ngày thành lập công ty, trong đó không thiếu hoạt động rút thăm trúng thưởng, ví dụ như bao lì xì, laptop, điện thoại thời thượng… Mà giải nhất chính là chuyến du lịch tình nhân bảy ngày đến Thái Lan dành cho bốn người.
Lâm Phỉ Phỉ vốn không bận tâm đến những bữa tiệc chúc mừng kiểu như thế này. Nhưng vì ủng hộ công ty, cô vẫn tham gia tượng trưng một lát. Ai ngờ cái một lát này đã mang đến giải nhất cho Lâm Phỉ Phỉ.