Chương 126: Bị quấy phá
Đến ngày thứ ba, Mạc Tiểu Lâu và Hứa Thần đột nhiên bay đến Thái Lan. Vừa thấy mặt liền mắng Sở Tây Hàng trọng sắc khinh bạn, đi chơi mà không mang bạn bè theo.
Có Mạc Tiểu Lâu và Hứa Thần gia nhập, chuyến du lịch càng thêm náo nhiệt. Tất nhiên Sở Tây Hàng và Lâm Phỉ Phỉ lại càng không thể đi cùng đoàn của công ty. Suốt ngày hôm đó, Lâm Phỉ Phỉ không nhìn thấy Hàn Phong và Hoắc Minh Lãng. Cô gần như đã quên mất sự tồn tại của hai người này.
Nháy mắt đã đến ngày thứ bảy.
Ngày mai, mọi người chuẩn bị về nước.
Lâm Phỉ Phỉ bắt đầu thu dọn quần áo và hành lý của cô và Sở Tây Hàng. Sở Tây Hàng đang dựa trên ghế salon ngắm nhìn cô, đột nhiên cảm thấy ấm áp.
Anh đứng dậy, nhẹ nhàng bước đến đằng sau Lâm Phỉ Phỉ, ôm lấy eo cô, nói:
- Bảo bối, mấy ngày nay chơi có vui không?
- Ừm, vui lắm. Sở Tây Hàng, anh thì sao?
Lâm Phỉ Phỉ mỉm cười ngọt ngào.
- Em vui thì anh cũng vui.
Sở Tây Hàng cắn vào vành tai nhỏ bé của Lâm Phỉ Phỉ, bàn tay bắt đầu không an phận chạy dài trên người cô.
- Tây Hàng, em còn phải thu dọn quần áo nữa. Đừng làm rộn.
Má Lâm Phỉ Phỉ đỏ bừng, đẩy tay Sở Tây Hàng đang muốn tiến vào quần cô ra.
Tuy đã nhiều lần thân mật với Sở Tây Hàng, nhưng lần nào Lâm Phỉ Phỉ cũng cảm thấy xấu hổ, ngượng ngùng giống như lần đầu tiên.
- Ngày mai thu dọn quần áo cũng không muộn mà.
Sở Tây Hàng ôm Lâm Phỉ Phỉ ngả xuống mặt giường lớn dễ chịu, áp Lâm Phỉ Phỉ dưới thân, thuần thục cởi quần áo trên người của nhau.
Nhưng, trong lúc Sở Tây Hàng đang chuẩn bị đột kích điểm cuối cùng, điện thoại lại vang lên.
Sở Tây Hàng bực bội nghe điện thoại, là Mạc Tiểu Lâu gọi đến, nói anh ta và Hứa Thần đang ở một hộp đêm cao cấp, bảo Sở Tây Hàng ra ngoài chơi cùng.
Sở Tây Hàng đang muốn từ chối, Mạc Tiểu Lâu đã cúp điện thoại.
- Tây Hàng, đã hơn 11h đêm rồi, anh còn muốn ra ngoài sao?
Hai tay Lâm Phỉ Phỉ ôm lấy cổ Sở Tây Hàng, phụng phịu cong cái miệng nhỏ nhắn lên nói.
- Em không muốn anh đi thì anh không đi.
Sở Tây Hàng cười ranh mãnh:
- Chúng ta…tiếp tục.
Nói xong, anh liền phủ người xuống hôn lên môi Lâm Phỉ Phỉ, lưng đè xuôngs, từ từ tiến vào trong.
- Tây Hàng…
Lâm Phỉ Phỉ ngâm lên một tiếng, cơ thể hơi cong lên, mười ngón tay bấm thật sâu vào tóc Sở Tây Hàng.
Ai ngờ, khi hai người yêu nhau chưa được ba phút, điện thoại lại vang lên lần nữa.
Lần này người gọi đến là Hứa Thần.
Sở Tây Hàng vốn không muốn nghe, nhưng Hứa Thần cũng cứng đầu như anh. Anh không nghe, bên kia sẽ gọi đến chết, khiến anh không thể nào toàn tâm toàn ý vào “công việc”.
- Tây Hàng…anh nghe đi.
Lâm Phỉ Phỉ đỏ mặt, đẩy đẩy người Sở Tây Hàng.
- Chết tiệt.
Sở Tây Hàng gắt một tiếng, đành phải dừng lại, cầm điện thoại lên bấm nút nghe. Đầu dây bên kia truyền đến thanh âm thúc giục của Hứa Thần, sau đó không cho anh cơ hội từ chối, lập tức cúp điện thoại.
Bị Mạc Tiểu Lâu và Hứa Thần quấy nhiễu như vậy, Sở Tây Hàng cũng chẳng còn hứng thú gì. Còn Lâm Phỉ Phỉ thì thừa dịp anh mặc lại quần áo, tiếp tục thu dọn hành lý.
- Bảo bối, anh ra ngoài một lát. Nếu không, hai tên tiểu tử Mạc Tiểu Lâu và Hứa Thần chết tiệt này sẽ không để cho anh được yên.
Sở Tây Hàng cau mày, không vui nói.
Lâm Phỉ Phỉ sớm biết Sở Tây Hàng sẽ không cách nào từ chối được hai người bạn này, cho nên cũng không cảm thấy ngạc nhiên, chỉ nói:
- Để em đi cùng với anh.
Nói xong, liền chọn một bộ quần áo cho mình và Sở Tây Hàng.
- Bảo bối, trễ rồi, em ở lại phòng ngủ đi. Hai tên kia chơi điên lắm, đoán chừng không đến hai ba giờ sáng sẽ không tha cho anh đâu.
Sở Tây Hàng thật sự không nỡ để Lâm Phỉ Phỉ đến hộp đêm cùng với hắn.
- Không được.
Lâm Phỉ Phỉ kiên quyết lắc đầu:
- Anh không có ở đây, em ngủ một mình cũng không được. Ngày mai về nước rồi, không biết khi nào mới có thể đến Thái Lan chơi. Chúng ta phải cùng điên một lần mới được.
Kỳ thật, trong lòng Lâm Phỉ Phỉ suy nghĩ không chỉ là những điều này.
Tuy không quá quen với Mạc Tiểu Lâu và Hứa Thần, nhưng Lâm Phỉ Phỉ biết, tuy bọn họ có gia thế tốt như vậy, ngoài mặt thì áo mũ chỉnh tề, nhưng kỳ thật lại mặt người dạ thú. Khi đến mấy nơi như hộp đêm, độ điên sẽ không thấp. Cô làm sao yên tâm để Sở Tây Hàng đi chơi với họ đến đêm chứ?
Cô không phải không tin Sở Tây Hàng, mà là cám dỗ ở thế gian này nhiều quá.
Cô không thể nào ngờ tới, quyết định tối nay của cô đã khiến cho nửa đời còn lại của mình, cô phải sống trong hối hận, thống hận và bàng hoàng.