Một Đêm Thành Hoan

Chương 134: Lại sinh ác niệm

Chương 134: Lại sinh ác niệm

Nông thôn, nhìn thì hiền hòa, người dân chất phác, nhưng kỳ thật tình người cũng chẳng nhiều hơn. Mà phụ nữ trong thôn lại càng nhiều chuyện.
Lâm Phỉ Phỉ vừa về đến nhà, đám phụ nữ rảnh rỗi trong thôn đã như ruồi nhặng, đợi không kịp chạy đến Lâm gia.
Bọn họ vây quanh bà Lâm và Lâm Phỉ Phỉ, mồm năm miệng mười thảo luận chuyện này, nói chuyện kia. Đương nhiên là tán tụng chuyện Lâm Phỉ Phỉ càng lớn càng xinh.
Lâm Phỉ Phỉ bị đám phụ nữ nhiều chuyện này làm cho đau đầu, đang muốn tìm cớ trở lại phòng ngủ. Thím Ngưu liền nhiệt tình giữ chặt cánh tay Lâm Phỉ Phỉ, cười đến da mặt xếp thành một đóa hoa trên mặt, nói:
- Phỉ nha đầu, còn nhớ A Ngưu nhà thím không? Trước đó tụi con học chung tiểu học đấy. Mấy năm con không ở đây, A Ngưu nhà thím thường xuyên nhắc đến con. Nhưng bây giờ nó đã theo cha nó ra ngoài làm việc, không có ở nhà, tối sẽ về. Đến lúc đó, con sang nhà thím Ngưu chơi một chút nhé.
Ngụ ý muốn kết chỉ đỏ cho Lâm Phỉ Phỉ và A Ngưu nhà bà.
Lâm Phỉ Phỉ nghe vậy, đồng tử trong mắt lập tức co lại.
Nói đến A Ngưu, người cũng như tên, cao lớn thô kệch, cường tráng như một con trâu. Học tiểu học cũng không tốt nghiệp nổi, lớn lên tất chẳng có tiền đồ gì, chỉ có thể ở lại nông thôn phụ cha gã làm mấy công việc nhà nông.
Thím Lý phía đối diện nghe thím Ngưu nói xong, nét mặt không vui, khinh thường nói:
- Cái bà này, tầm mắt của bà đúng là cao không bình thường. Phỉ nha đầu là nữ sinh viên đầu tiên của thôn chúng ta, lại xinh đẹp như vậy. Còn A Ngưu nhà bà, ngay cả tiểu học còn chưa qua nổi, lớn lên cũng chẳng đẹp trai, làm sao xứng đôi với Phỉ nha đầu chứ?
Thím Ngưu nghe người ta chê bai con mình, lập tức chỉ tay vào thím Lý, lớn giọng chửi bới:
- Tại sao lại nói A Ngưu nhà tôi không đẹp trai? Chẳng lẽ đứa con trai nhìn bệnh hoạn của nhà bà là đẹp à? Ít nhất A Ngưu nhà tôi vẫn còn có cơ thể cường tráng, còn con trai của bà, đoán chừng một trận gió thổi qua là chết bất đắc kỳ tử ngay.
- Sức khỏe của con tôi không tốt, bà cho rằng là do nó muốn ư? Cái miệng thối của bà, bà còn dám nói con tôi nửa câu, xem tôi có liều mạng với bà hay không?
Hai người dăm ba câu không vừa ý, muốn xông vào đánh nhau.
Những người phụ nữ khác liền vội vàng khuyên can, nhất thời Lâm gia loạn thành một bầy.
Lâm Phỉ Phỉ đau đầu vuốt mi tâm, vốn tưởng rằng về nhà có thể tĩnh tâm, ai ngờ lại thành ra như vầy.
Bà Lâm ở bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng này, đột nhiên trong đầu lóe lên một suy nghĩ.
Đợi đám phụ nữ trong thôn về hết, bà Lâm kéo tay Lâm Phỉ Phỉ, dùng giọng điệu hết sức quan tâm hỏi:
- Phỉ Phỉ, cái cậu Thị trưởng lần trước đi cùng với con, bây giờ hai đứa thế nào rồi?
Ngực Lâm Phỉ Phỉ nhói lên, chậm rãi lắc đầu:
- Tụi con... chia tay rồi.
Bà Lâm mở to hai mắt, trong lòng mừng rỡ, nhưng cố gắng không biểu hiện ra ngoài, ra vẻ tiếc nuối:
- Mẹ đã nói với con rồi, chúng ta là nông dân, làm sao xứng với hào phú cao cao tại thượng được? Chia tay thì đã chia tay rồi, con cũng đừng quá khổ sở. Làm người thì nên làm đến nơi đến chốn. Những nơi không với tới được, ngàn vạn lần đừng vọng tưởng.
Lâm Phỉ Phỉ nghe bà rao giảng, trong lòng càng phiền muộn:
- Mẹ, con biết rồi. Con muốn vào phòng nghỉ một lát. Con hơi mệt.
Nói xong, cô đứng lên đi vào trong phòng.
Nhưng bà Lâm còn chưa thực hiện được ý đồ, làm sao để Lâm Phỉ Phỉ đi, vội kéo tay cô lại, tiếp tục nói:
- Phỉ Phỉ, lần trước khi hủy bỏ hôn ước giữa con và Nhất Phàm, mẹ đã từng nói sẽ tìm cho con một mối hôn sự khác. Bây giờ thừa dịp con đang ở nhà, chi bằng mẹ nhờ bà mối trong thôn tìm cho con một mối hôn nhân tốt khác nhé.
Sau khi trở về từ thành phố, bà Lâm vẫn luôn lo lắng Lâm Phỉ Phỉ sẽ phá hư quan hệ giữa Lâm Tiêu Tiêu và Hoắc Minh Lãng. Nếu bà có thể tìm được mối hôn sự khác cho Lâm Phỉ Phỉ, mối uy hiếp Lâm Phỉ Phỉ này tất nhiên sẽ được giải quyết. Về phần mối hôn sự có môn đăng hộ đối hay không còn phải xem tâm trạng của bà.
Lâm Phỉ Phỉ nghe bà Lâm nói cũng giống như mấy người phụ nữ trong thôn vừa rồi, muốn cô lập gia đình, phiền muộn trong mắt dâng lên, cô quả quyết:
- Mẹ, con còn chưa muốn lập gia đình. Bây giờ tất cả mọi người đều tự do yêu đương. Việc làm mai đã lỗi thời rồi. Tóm lại, con không yêu ai nữa, cũng không lập gia đình.
Nói xong, Lâm Phỉ Phỉ quay người bước vào phòng của mình, sau đó đóng kín cửa lại.
Bây giờ thể xác và tinh thần của cô đều mỏi mệt. Vừa mới chia tay với Sở Tây Hàng, máu trong tim vẫn còn chảy đầm đìa, lúc này mẹ cô còn muốn cô kết giao với người đàn ông khác, cho dù thế nào cô cũng không tiếp nhận được.
Huống hồ, với ánh mắt của mẹ cô, có thể tìm được đối tượng nào tốt trong thôn chứ?
Có tốt, có thể tốt hơn Sở Tây Hàng không?
Có người đàn ông dịu dàng mà mạnh mẽ như Sở Tây Hàng, yêu thương cô như Sở Tây Hàng? Lâm Phỉ Phỉ nghĩ, cả đời này cô khó mà yêu được người đàn ông khác.
Bà Lâm đã sớm đoán được Lâm Phỉ Phỉ sẽ từ chối, nhưng việc gì mà bà đã quyết, Lâm Phỉ Phỉ có từ chối cũng vô dụng. Nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, bà Lâm hừ lạnh, sau đó lấy từ trong túi để đầu giường một tấm tiền thiếp, rồi đi xuống cuối thôn.
Mà cuối thôn chính là nhà bà mối duy nhất trong thôn.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất