Chương 133: Trở về nông thôn
Lâm Phỉ Phỉ lắc đầu:
- Không, cô không biết đâu. Tây Hàng là một người cầu toàn, cực kỳ cầu toàn. Trong sinh hoạt, bất luận là một vật dụng gì, chỉ cần có một khuyết điểm nhỏ, có thích đến mấy anh ấy cũng sẽ vứt đi. Huống chi, đối tượng lần này lại là tôi. Có lẽ anh ấy sẽ như lời cô nói, miễn cưỡng tha thứ. Nhưng chuyện này tuyệt đối sẽ trở thành cái gai trong lòng anh ấy. Đây là điều mà tôi không muốn nhìn thấy nhất. Đợi đến lúc hai người giày vò nhau, chi bằng dứt khoát ngay lúc này. Một mình tôi chịu đựng là được rồi
Phi Nhã không khuyên giải nữa. Lâm Phỉ Phỉ nói không phải là không có lý. Im lặng một chút, Phi Nhã lại hỏi:
- Vậy bây giờ cô định quay về chỗ của tôi sao?
- Không được.
Lâm Phỉ Phỉ lắc đầu lần nữa:
- Tôi muốn về nhà. Cô có thể dẫn tôi đến sân bay khác không?
Cô đã lấy lại hành lý từ chỗ Sở Tây Hàng, đã có hộ chiếu để có thể về nước.
Phi Nhã nghe xong, hơi ngơ ngác một chút, nhưng vẫn gật đầu bất đắc dĩ:
- Được rồi.
Sau đó cô gọi taxi đến một sân bay khác.
Khi chiếc xe chạy qua người Sở Tây Hàng, cũng giống như cái đêm Lâm Phỉ Phỉ bị Hoắc Minh Lãng bắt đi trong thang máy, Sở Tây Hàng quay lưng về phía Lâm Phỉ Phỉ, lo lắng tìm kiếm trước mặt, hoàn toàn không biết Lâm Phỉ Phỉ đang lướt qua sau lưng anh.
Nhìn theo bóng lưng Sở Tây Hàng, Lâm Phỉ Phỉ ghé vào tấm kính thủy tinh, cắn chặt môi dưới, nước mắt như mưa. Cô và anh vốn là như vậy, hữu duyên vô phận.
Sau khi đưa Lâm Phỉ Phỉ đến một sân bay khác, Phi Nhã im lặng đợi Lâm Phỉ Phỉ tiến hành mọi thủ tục.
Lúc gần đi, tuy Lâm Phỉ Phỉ vẫn chưa hoàn toàn lấy lại được tinh thần, nhưng vẫn không quên cảm ơn Phi Nhã:
- Cảm ơn cô. Mấy ngày qua, nếu không có cô, tôi nghĩ tôi đã biến mất khỏi thế giới này rồi. Thật sự cảm ơn cô rất nhiều. Sau này, nếu cô đến Trung Quốc, nhất định phải nói cho tôi biết. Tôi có thể làm hướng dẫn viên du lịch cho cô.
- Được.
Phi Nhã mỉm cười gật đầu, sau đó đưa điện thoại trong tay lên, nói:
- Sau khi về nước, cô vẫn là bạn của tôi, có thể gọi điện thoại hoặc gửi thư cho tôi cũng được.
Lâm Phỉ Phỉ gật đầu, kéo hành lý xoay người rời đi.
Nhìn theo bóng lưng của Lâm Phỉ Phỉ, Phi Nhã nhắm mắt lại, khẽ thì thầm một mình:
- Tôi sẽ đến Trung Quốc. Lâm Phỉ Phỉ, chúng ta nhất định sẽ gặp lại nhau. Nhất định...
Khi Lâm Phỉ Phỉ về đến thôn Lâm gia thì đã là đêm khuya.
Người nông thôn có thói quen ngủ sớm. Không ngoài dự tính, ông bà Lâm cũng đã tắt đèn đi ngủ. Lâm Phỉ Phỉ đứng trước cửa nhà, lấy hết dũng khí cũng không dám gõ cửa. Cô đột nhiên trở về như vậy, nhất định sẽ làm cha mẹ giật mình.
Lâm Phỉ Phỉ ôm đầu gối tựa trước cửa nhà, ngẩng đầu nhìn trời. Cảnh ban đêm dưới quê đặc biệt đẹp.
Cảnh đêm quen thuộc như vậy khiến tâm trạng đang rối bời của Lâm Phỉ Phỉ một lần nữa cảm nhận được sự yên ổn.
Một đêm này, Lâm Phỉ Phỉ cuộn mình một góc trước cửa nhà mà ngủ.
Cho đến sáng hôm sau, khi ông Lâm thức dậy mới phát hiện Lâm Phỉ Phỉ.
- Phỉ Phỉ, tại sao con lại ngủ bên ngoài? Con về lúc nào? Sao lại không gõ cửa? Đứa nhỏ này thật là!
Ông Lâm đau lòng lay tỉnh Lâm Phỉ Phỉ, sau đó giúp Lâm Phỉ Phỉ đẩy hành lý vào nhà.
Thấy gương mặt già nua hiền lành của cha, Lâm Phỉ Phỉ còn chưa tỉnh ngủ, nước mắt đột nhiên rơi xuống.
- Cha...
Cô nhào vào lòng cha khóc như một đứa trẻ.
- Phỉ Phỉ, con làm sao vậy? Có phải là đã có chuyện gì rồi hay không?
Ông Lâm thấy vậy thì hốt hoảng, lập tức hỏi:
- Có phải Hoắc Minh Lãng và em gái con lại ức hiếp con không?
Lâm Phỉ Phỉ vừa nghe đến tên Hoắc Minh Lãng lại càng khóc dữ hơn.
Bà Lâm đang rửa mặt nghe bên ngoài có tiếng động lập tức đi ra, nhìn thấy cảnh tượng này, vội kéo tay Lâm Phỉ Phỉ, lớn giọng hỏi:
- Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao con đột nhiên chạy về nhà thế? Mật Mật và Nhất Phàm đâu? Tại sao tụi nó không về cùng với con?
Ông Lâm tức giận giằng Lâm Phỉ Phỉ ra khỏi tay vợ, trợn mắt nói:
- Không thấy con đang khóc ư? Có chuyện gì thì lát nữa hỏi.
Nói xong, lại dùng giọng điệu dỗ dành như khi Lâm Phỉ Phỉ còn bé, nói:
- Phỉ Phỉ đừng khóc. Mặc kệ chuyện gì xảy ra, cha cũng đều đứng về phía con. Mau vào nhà đi. Có đói bụng không? Nếu đói, cha nấu cho con bát mì nhé, mì trứng gà mà con thích nhất, được không?