Chương 15: Cố ý kích thích
Hàn Phong chậm rãi quay người, nhẹ nhàng bế bổng cô lên, dịu dàng cúi đầu nói:
- Được, đêm nay, đến lượt anh chủ động!
Với anh, việc đó coi như là một kiểu đền bù những thiệt thòi mà anh nợ cô trong những năm qua...
Hôm nay Lâm Phỉ Phỉ thật sự bị tên mập say rượu chết tiệt kia làm cho kinh hoàng, sớm đã lên giường ngủ. Ngủ đến nửa đêm, thì nghe thấy tiếng Hoắc Minh Lãng tăng ca trở về gõ cửa phòng cô.
Lâm Phỉ Phỉ vội cảnh giác bò xuống giường, đi đến cửa, hỏi vọng ra:
- Chuyện gì?
Sáng nay Hoắc Minh Lãng cưỡng bức cô, khiến lòng cô vẫn còn sợ hãi. Sao bây giờ dám mở cửa cho Hoắc Minh Lãng vào phòng cô chứ?
- Em mở cửa ra trước đi, anh có chuyện cần hỏi em.
Lông mày Hoắc Minh Lãng nhíu lại. Sáng nay sau khi gã phát hiện Lâm Phỉ Phỉ trở nên đặc biệt mẫn cảm, trong đầu gã luôn xuất hiện một nghi vấn. Rốt cuộc có phải Lâm Phỉ Phỉ đã bị gã đàn ông khác phá trinh rồi không?
Cho nên cả ngày nay gã đi làm mà trong lòng không yên, xảy ra khá nhiều sai sót, nên mới phải tăng ca đến bây giờ.
- Có việc gì anh đứng ngoài cửa nói đi, tôi ngủ rồi.
Có đánh chết Lâm Phỉ Phỉ cũng không mở cửa.
Hoắc Minh Lãng nghe vậy, đè nén cơn giận cả ngày trời trong lòng, gã thấp giọng, ngọt ngào dỗ dành:
- Phỉ Phỉ, chúng ta nhất định phải làm đến mức này sao? Em mở cửa đi, chúng ta từ từ nói chuyện.
- Tôi đã không còn gì để nói với anh nữa.
Lâm Phỉ Phỉ vẫn rất cảnh giác:
- Anh đừng có ồn ào nữa, đánh thức ba mẹ tôi dậy, hình tượng con rể tốt của anh mất hết đấy.
- Em... được, vậy em ngủ đi.
Hoắc Minh Lãng rõ ràng đã giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng cuối cùng vẫn đè nén tất cả lửa giận xuống. Gã không tin Lâm Phỉ Phỉ có thể trốn trong phòng ngủ cả đời.
Không ngờ, gã quay trở về phòng mình trong cơn tức giận, thì trên chiếc giường rộng lớn kia của gã, đã có một cô gái khêu gợi nằm sẵn, đợi gã đã lâu.
- Anh rể, cuối cùng anh cũng về rồi!
Vừa nghe thấy tiếng mở cửa, Lâm Tiêu Tiêu nằm trên giường chỉ mặc bộ nội y sexy màu hồng nhạt chậm rãi xoay người lại. Mị nhãn như tơ, đôi môi mềm mại hé mở. Đôi nhũ hoa dưới sự hỗ trợ của bộ nội y sexy càng thêm sinh động, đẹp tuyệt, không thể tả bằng lời.
Vừa liếc mắt, bên dưới của Hoắc Minh Lãng đã đứng thẳng lên,
- Sao em lại ở phòng anh? Coi chừng bị ba mẹ phát hiện.
- Không sao đâu, tối nay em bảo ba với mẹ em ngủ chung rồi. Em ngủ có một mình, muốn đi giường nào thì đi.
Lâm Tiêu Tiêu nhếch môi cười quyến rũ. Tối qua vì mẹ Lâm muốn ngủ cùng cô, nên mới hại cô cả đêm không thể sang phòng Hoắc Minh Lãng tìm gã. Tối nay, cô sẽ không phạm phải sai lầm đó.
- Tiểu yêu tinh, một tối mà cũng không nhịn được à.
Hoắc Minh Lãng vừa nghe xong lập tức cởi quần áo. Sau đó nhào lên Lâm Tiêu Tiêu đang nằm trên giường, hai người điên cuồng dây dưa một lúc.
- Ưm...
Khi Hoắc Minh Lãng tiến thẳng vào cơ thể cô, Lâm Tiêu Tiêu cố gắng đè nén cuối cùng không kìm được đã kêu lên một tiếng tiêu hồn.
Hoắc Minh Lãng trong đầu lóe lên một suy nghĩ, eo càng thêm dùng dùng sức đẩy về phía trước một cái:
- Kêu cho anh, kêu lớn lên!
- Sẽ bị ba mẹ nghe thấy đó...
Lâm Tiêu Tiêu còn đang do dự.
- Đừng sợ, ba mẹ em sẽ nghĩ rằng chị em đang kêu thôi.
Hoắc Minh Lãng nhếch đôi môi mỏng, trong lòng tà ác nghĩ: Lâm Phỉ Phỉ, cô không cho tôi, vậy tôi chơi em gái cô. Để cho cô chính tai nghe thấy em gái cô sung sướng lên tiên dưới háng tôi như thế nào.
Hơn nữa, tiếng kêu trên giường của Lâm Tiêu Tiêu rất tiêu hồn, hoàn toàn không giống giọng nói của cô thường ngày. Cho nên dù ba mẹ Lâm có nghe thấy cũng không phân biệt được.
- A... a...
Lâm Tiêu Tiêu nghe Hoắc Minh Lãng nói vậy, lá gan cũng lớn hơn, bắt đầu thở dốc.
- Gọi chồng ơi!
Hoắc Minh Lãng nhấc hai chân Lâm Tiêu Tiêu đặt lên vai, bên dưới thúc mạnh.
- A, chồng ơi, chồng ơi, sâu quá, em không chịu được... a...
Lâm Tiêu Tiêu đâu còn sức mà nghĩ đến dụng ý của Hoắc Minh Lãng, hoàn toàn mê đắm trước sự dũng mãnh của Hoắc Minh Lãng.
Hoắc Minh Lãng cảm thấy vẫn còn chưa đủ, lật người Lâm Tiêu Tiêu, bảo cô làm tư thế chó mẹ bò trên giường, sau đó tiến vào từ phía sau. Bàn tay lớn cũng đánh mạnh lên cặp mông trắng tuyết của Lâm Tiêu Tiêu:
- Kêu lớn lên nữa đi, kêu cho anh...
- A... chồng ơi... a...
Lâm Tiêu Tiêu lập tức bị gã làm cho vừa đau vừa sướng, tiếng rên rỉ càng cao ngất mất hồn.
Căn nhà thuê này không lắp thiết bị cách âm, căn bản không có hiệu quả cách âm gì. Cho nên, Lâm Phỉ Phỉ ở phòng bên cạnh và cha mẹ Lâm ở phòng đối diện, gần như đều có thể nghe thấy tiếng rên của Lâm Tiêu Tiêu.
- Không biết xấu hổ, tên Hoắc Minh Lãng khốn nạn anh, anh là đồ cầm thú...
Lâm Phỉ Phỉ kéo mền phủ kín đầu, cô không muốn nghe thấy những âm thanh dâm loạn này.