Chương 21: Thu hết vào đáy mắt
Khóe môi Sở Tây Hàng khẽ nhếch lên:
- Bốn ngày trước, anh không tìm được em, đó và vì em không để lại cho anh bất kỳ manh mối nào. Lần này, anh biết em làm việc ở Tập đoàn Triệu thị, em nói anh muốn tìm thông tin về em còn khó không?
Lâm Phỉ Phỉ trừng mắt.
- Anh điều tra em?
Tay Sở Tây Hàng này có thể vươn vào nội bộ Tập đoàn Triệu thị, ngưu lang mà cũng có thế lực quá nhỉ?
- Ai bảo trước kia em lừa anh, lần này, anh sẽ không để em chạy thoát nữa đâu!
Sở Tây Hàng giơ chiếc điện thoại trong tay:
- Sau này điện thoại không khi nào được phép tắt máy. Anh sẽ gọi điện cho em, không được phép không nghe, nếu không anh sẽ đến tận nhà hoặc tận công ty tìm em.
Lâm Phỉ Phỉ không dám tin, tròn mắt nhìn Sở Tây Hàng. Không thể ngờ hắn ôn văn tao nhã mà lại chơi xấu như vậy. Nhưng lúc này, trong lòng Lâm Phỉ Phỉ lại ngọt ngào như ăn kẹo. Vì tất cả những việc này cho thấy trong lòng anh có cô, anh quan tâm đến cô.
- Được, em biết rồi.
Lâm Phỉ Phỉ gật nhẹ đầu, lập tức mở cửa xe định nhảy xuống, muốn đi vào trong cư xá.
Sở Tây Hàng cũng xuống theo, đưa tay tay Lâm Phỉ Phỉ, cả người Lâm Phỉ Phỉ lập tức lao vào trong ngực anh. Xoay một cái, anh đè người Lâm Phỉ Phỉ lên xe, khóe miệng cong lên bất mãn, nói:
- Cứ đi như vậy sao, dù sao cũng phải hôn tạm biệt chứ.
Nói xong, liền phủ lên môi Lâm Phỉ Phỉ một nụ hôn.
- A... coi chừng bị người ta nhìn thấy...
Lâm Phỉ Phỉ lại một lần nữa kinh hãi đến mức luống cuống tay chân. Giọng nói không rõ ràng tràn ra khỏi miệng, cô vặn vẹo muốn đẩy Sở Tây Hàng ra.
Đây là khu cư xá, người ở đây đều có thể nhận ra cô. Nếu để người ta nhìn thấy, chẳng biết sẽ có tin đồn khó nghe cỡ nào.
Không ngờ cô càng vặn vẹo, lại vô tình kích thích dục vọng yêu đương của Sở Tây Hàng. Nhân lúc Lâm Phỉ Phỉ không chú ý, Sở Tây Hàng dùng tay mở cửa xe, cơ thể đè xuống phía trước, lại một lần nữa đẩy Lâm Phỉ Phỉ vào trong xe.
- A... Tây Hàng, anh định làm gì vậy?
Lâm Phỉ Phỉ kinh hãi, không phải Sở Tây Hàng định làm ở đây chứ?
- Đừng lo lắng, giờ sắp ba giờ sáng rồi, không có ai đâu, bảo bối, thêm một lần nữa nhé.
Sở Tây Hàng ôm Lâm Phỉ Phỉ ngồi chạng chân trên đùi mình. Lửa dục trong mắt đủ để đốt cho Lâm Phỉ Phỉ tan chảy.
Lâm Phỉ Phỉ thật sự không đành lòng cự tuyệt, hơn nữa cô cự tuyệt cũng không được. Thế là hai người lại đại chiến mấy trăm hiệp trong xe.
Lúc xuống xe, hai chân Lâm Phỉ Phỉ mềm nhũn, run rẩy. Cô cẩn thận nhìn xung quanh, xác định không có người, mới cúi đầu đi vào tòa nhà trong cư xá.
Sở Tây Hàng đưa mắt nhìn bóng dáng Lâm Phỉ Phỉ khuất khỏi tầm mắt, mới yên tâm lái xe rời đi.
Không ngờ, hành động của hai người bị Hoắc Minh Lãng đứng trước cửa sổ lầu năm, thu hết vào trong mắt.
Kỳ thực trước khi Lâm Phỉ Phỉ tức giận rời khỏi nhà, gã đã nghe thấy động tĩnh. Có điều gã không muốn ra ngăn cản. Vì khi đó, gã và Lâm Tiêu Tiêu đang lên cao trào, gã không cam lòng thoát thân.
Sau khi xong việc, gã tìm cớ ra ngoài để tìm Lâm Phỉ Phỉ, nhưng tìm thế nào cũng không thấy.
Gã đành về nhà, ôm Lâm Tiêu Tiêu trong lòng, nhưng đầu thì nghĩ Lâm Phỉ Phỉ sẽ đi đâu, nên không thể nào ngủ được.
Đến hơn ba giờ đột nhiên dưới lầu vọng đến tiếng xe, gã vội nhẹ nhàng bước xuống giường, đến bên cửa sổ nhìn xuống.
Quả nhiên không ngoài dự liệu, Lâm Phỉ Phỉ từ trong xe bước ra. Còn dựa sát vào một người đàn ông trẻ tuổi. Hai người không kiêng nể hôn nhau kịch liệt ngoài xe, khiến Hoắc Minh Lãng trố mắt nhìn.
Như vậy chưa là gì, hai người còn vào trong xe. Có dùng mũi cũng có thể đoán ra chuyện gì xảy ra tiếp theo. Lúc này, Hoắc Minh Lãng chỉ muốn lao xuống lầu cản lại.
Nhưng gã lại nghĩ, Lâm Phỉ Phỉ ra ngoài hai ba tiếng, trong thời gian này e đã sớm thất thân với người đàn ông này. Giờ gã có lao xuống, cũng không thay đổi được sự thật Lâm Phỉ Phỉ đã không còn nguyên vẹn nữa.
Trong lúc gã đang do dự, chiếc xe dưới lầu bắt đầu lắc lư chấn động. Không cần phải nói, bên trong đã bắt đầu “khai chiến” rồi.
Lập tức, mười ngón tay gã nắm chặt thành quyền, gân xanh nổi lên. Gương mặt lạnh lùng trở nên dữ tợn.
Quả nhiên, Lâm Phỉ Phỉ đã phản bội gã.
Giữ trinh tiết 22 năm không cho gã, giờ đột nhiên để cho một thằng đàn ông lạ lẫm nửa đường lao ra hưởng, giỏi, giỏi lắm!
Nhìn chằm chằm chiếc xe đang chấn động kịch liệt bên dưới, đôi mắt Hoắc Minh Lãng lóe lên tia hung dữ như dã thú.
Lâm Phỉ Phỉ nào biết lúc này Hoắc Minh Lãng không hề ngủ, hơn nữa còn đứng trước cửa sổ chứng kiến tất cả. Lê tấm thân mệt mỏi, Lâm Phỉ Phỉ leo lên lầu năm, sau đó móc chìa khóa mở cửa nhà mình, bước vào!
Thiếu chap 22, nhưng nội dung vẫn liền mạch ạ!