Chương 28: Dễ bảo
Triệu Dã Thành biết cô đã động tình, một tay kéo khóa quần của mình, phóng thích dục vọng đang dựng đứng ra. Sau đó ôm lấy cơ thể Lâm Toa Toa, để cô dạng chân đặt lên thành ghế của y, nhưng không vội vã tiến vào.
- Có muốn không?
Triệu Dã Thành kéo dây váy Lâm Toa Toa xuống, bàn tay to lớn xoa nắn đỉnh ngực đầy đặn của cô, đầu lưỡi linh động lại một lần nữa châm lửa lên hai điểm nhỏ trên đỉnh ngực.
- Muốn...
Lúc này Lâm Toa Toa đã ý loạn tình mê, quên mất mục đích đến đây của mình.
- Nói em có yêu anh không?
Hàm răng của Triệu Dã Thành khẽ cắn điểm hồng phấn nhỏ.
- Em... yêu...
Cơ thể Lâm Toa Toa run lên, bắt đầu khó chịu vặn vẹo, ngón tay quá nhỏ, giờ cô cần thứ to lớn tràn đầy hơn nhét vào chỗ đang trống rỗng kia. Nhưng Triệu Dã Thành cứ nhấc mông cô lên, căn bản không để cô ngồi xuống.
- Vậy em có còn muốn nghỉ việc nữa không?
Khóe môi Triệu Dã Thành nở nụ cười tà ác, hai tay càng tăng thêm lực châm lửa trên người Lâm Toa Toa.
- Em...
Được Triệu Dã Thành nhắc nhở như vậy, đầu óc Lâm Toa Toa bị kích thích, lúc này mới nhớ ra mục đích của mình. Nhưng tâm tỉnh, cơ thể đã trầm luân, lúc này cô chỉ muốn được ngồi xuống, chẳng còn nghĩ được gì khác.
- Em không nghỉ việc, không nghỉ việc nữa...
Lúc này Triệu Dã Thành mới nở nụ cười thỏa mãn, nhưng y không định buông tha cho Toa Toa như vậy, tiếp tục nói:
- Sau này anh ở cùng với người phụ nữ khác, em còn giận nữa không?
- Không giận...
- Cho dù trước mặt em, cũng không giận?
Hôm nay y phải thu thập cô gái không ngoan ngoãn này một lần.
- Vâng...
- Tốt, vậy mới ngoan!
Cuối cùng Triệu Dã Thành đã thả tay trái đang nâng mông Lâm Toa Toa xuống.
- Ưm...
Lâm Toa Toa kêu lên một tiếng vô cùng thỏa mãn, cơ thể không kìm được từ sau ưỡn tới, hai ngọn núi trước ngực run rẩy.
Nửa giờ sau!
Cuối cùng Lâm Toa Toa cũng bước ra khỏi văn phòng Tổng giám đốc.
Lâm Phỉ Phỉ luôn chìm đắm trong tin tức Sở Tây Hàng là Thị trưởng, cho đến khi Lâm Toa Toa bước vào phòng làm việc của cô, cô mới giật mình phục hồi tinh thần.
Vội vàng đứng dậy đưa tay kéo Lâm Toa Toa, cô lo lắng hỏi:
- Toa Toa, Tổng giám đốc không làm gì cậu chứ? Anh ta có duyệt đơn nghỉ việc của cậu không?
- Không... tớ không muốn nghỉ việc nữa...
Đôi má Lâm Toa Toa giờ đỏ bừng thẹn thùng, cúi đầu nhỏ giọng nói.
Lâm Phỉ Phỉ khẽ giật mình, nhìn kỹ lại, lúc này Toa Toa, mặt như hoa đào, trên người còn có mùi lạ nhàn nhạt, đó là mùi của nam nữ sau khi quan hệ.
- Ông trời ơi, cậu vừa mới cùng Tổng giám đốc... làm chuyện đó à?
Lâm Phỉ Phỉ kêu lên.
- Phỉ Phỉ cậu nhỏ giọng một chút.
Lâm Toa Toa oán trách trợn mắt nói.
Lâm Phỉ Phỉ nhắm nghiền hai mắt, xem ra cô đã đoán đúng, cô vỗ trán, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, đành lắc đầu nói:
- Sao cậu lại vô dụng như vậy? Tối qua hắn đối với cậu như thế nào, cậu còn chưa nhìn thấu con người hắn sao? Cậu cứ tiếp tục đi theo hắn thì chỉ càng lún sâu thôi. Toa Toa tốt của tớ, cậu mau tỉnh lại đi.
Lâm Toa Toa ngẩng mặt lên, cười thê lương,
- Không còn kịp rồi, tớ đã lún sâu rồi. Tớ yêu anh ấy, yêu anh ấy muốn chết. Cậu không biết ban nãy trong phòng Tổng giám đốc, anh ấy đột nhiên nói đồng chí cho tớ rời đi. Lòng tớ như rơi vào hầm băng. Từ đầu đến chân đều lạnh cóng. Lúc ấy, tớ cảm thấy sợ hãi và hối hận chưa từng có, cũng chính thời khắc này, tớ mới phát hiện, tớ căn bản không thể rời xa anh ấy. Được rồi, cứ vậy đi. Anh ấy yêu tớ hay không tùy anh ấy, tớ yêu anh ấy là đủ rồi.
Lâm Phỉ Phỉ vô lực ngồi lại chỗ ngồi. Cô biết, cho dù cô có khuyên thế nào Lâm Toa Toa cũng không quay đầu lại nữa rồi.
Toa Toa si mê như vậy, còn cô thì không sao?
Cô biết rõ mình và Sở Tây Hàng không có tương lai, nhưng cô vẫn nhớ anh...
Tâm thần cô bấn loạn, cố gắng chịu đựng tám tiếng làm việc, cuối cùng cũng đến giờ tan tầm.
Lâm Phỉ Phỉ và Lâm Toa Toa cùng xuống lầu, từ xa Lâm Phỉ Phỉ đã nhìn thấy xe của Sở Tây Hàng ở dưới tòa nhà.