Một Đêm Thành Hoan

Chương 30: Hai nam giành một nữ

Chương 30: Hai nam giành một nữ

- Anh... sao anh lại ở đây?
Rõ ràng lúc nãy cô nhìn thấy xe anh dừng ngoài cửa chính, sao giờ anh lại canh ngoài cửa sau thế này?
Con ngươi đen như mực của Sở Tây Hàng nghiêm túc nhìn chằm chằm Lâm Phỉ Phỉ, giọng nói lộ ra tia đau lòng:
- Em đang trốn anh, vì sao? Không phải tối qua chúng ta vẫn rất tốt sao?
Từ buổi sáng đã không thấy Lâm Phỉ Phỉ xuất hiện dưới lầu để anh đón cô đi làm, sau đó cả ngày đều khóa máy, anh liền biết, Lâm Phỉ Phỉ cố ý trốn. Vì vậy, đến giờ tan tầm, anh dừng xe ở cửa chính, còn người thì lại đợi ở cửa sau.
Nếu Lâm Phỉ Phỉ thật sự xuất hiện ở cửa sau, vậy thì chứng tỏ cô đang trốn anh.
Đối diện với lời chất vấn đau lòng của Sở Tây Hàng, đặc biệt là nghe anh nhắc đến đêm qua, cô lại không kìm được nghĩ đến hành động thô bạo của Hoắc Minh Lãng đối với mình, trong lòng Lâm Phỉ Phỉ đau như xé, đau đến mức không thể nào hít thở được.
Nhưng trên mặt vẫn giả vờ lạnh lùng như băng, cô nói:
- Tối qua là tối qua, hôm nay là hôm nay. Tối qua tôi chưa biết anh là Thị trưởng cao quý. Thị trưởng đại nhân, đừng chơi nữa, tôi chỉ là một nhân viên văn phòng nhỏ nhoi, không chơi nổi đâu. Anh muốn chơi thì tìm người khác chơi cùng đi!
Nói xong, Lâm Phỉ Phỉ liền đẩy cửa, thẳng người đi về phía trước.
- Không, anh không chơi đùa, anh rất nghiêm túc.
Sở Tây Hàng đuổi theo Lâm Phỉ Phỉ, ôm chặt cô vào lòng, vội vàng giải thích:
- Anh không nói rõ thân phận của mình với em, là sợ em bị áp lực. Anh yêu em, anh thật sự yêu em.
Không ngờ câu “anh yêu em” của anh lúc này Lâm Phỉ Phỉ nghe thấy càng đau đớn hơn.
- Đừng nói yêu với tôi, chúng ta không có tương lai, chúng ta... chia tay đi. Sau này không cần gặp lại nữa.
Lâm Phỉ Phỉ nhắm chặt mắt lại, hai hàng nước mắt im lặng chảy xuống.
Anh càng tốt như vậy, cô càng cảm thấy mình không xứng với anh. Cô chỉ có một cách là chia tay, từ nay không gặp nhau nữa.
- Đừng, anh yêu em, anh sẽ cho em tương lai, em phải tin ở anh.
Sở Tây Hàng bị lời nói của Lâm Phỉ Phỉ làm cho tim đau như muốn vỡ ra. Giữ chặt lấy Lâm Phỉ Phỉ, anh cúi xuống trao vào môi côi một nụ hôn đắm đuối.
- A... đừng... thả tôi ra...
Lâm Phỉ Phỉ rung động, cô lập tức giãy dụa, vì cô sợ nếu cô không phản kháng, cô sẽ thật sự chìm trong nụ hôn kích động và nhiệt tình của anh.
- Khốn nạn, thả Lâm Phỉ Phỉ ra!
Đúng lúc này, sau lưng truyền đến tiếng quát giận dữ của một người đàn ông.
Người chưa đến nắm đấm đã đến. Sở Tây Hàng không đề phòng lập tức bị một cú đấm đánh úp lui về sau bốn năm bước mới ổn định được cơ thể. Hai dòng máu tươi chảy ra từ mũi anh.
- A!
Lâm Phỉ Phỉ hét to một tiếng vì sợ. Cô ngẩng đầu lên nhìn. Người động thủ đánh người là Hàn Phong.
Ban nãy Hàn Phong nghe lời Lâm Toa Toa liền vô cùng mừng rỡ chạy ra cửa sau. Không ngờ lại thấy Lâm Phỉ Phỉ bị một người đàn ông lạ mặt “cưỡng hôn”. Thế là anh không nói hai lời, đấm mạnh một đấm. Thấy Sở Tây Hàng vẫn còn đứng đó, lửa giận trong lòng sao có thể tiêu tan?
- Tên khốn nạn này, xem mày còn dám khiếm nhã với Lâm Phỉ Phỉ không? Xem tao đánh chết mày đây!
Trong lúc nhất thời, hai người đàn ông đều hung hăng muốn xông lên đánh nhau.
Sở Tây Hàng thân là Thị trưởng, cũng từng tham gia quân đội, cho nên cũng biết chút võ vẽ. Còn Hàn Phong lúc học đại học là cao thủ Taekwondo nổi tiếng của trường, hai người giao đấu, khó phân thắng bại.
Nhưng về biểu hiện, thân thủ của Sở Tây Hàng rõ ràng không bằng Hàn Phong, nên anh nhanh chóng rơi vào thế hạ phong, người bị trúng mấy đấm.
- Đừng đánh nữa... đừng đánh nữa...
Lâm Phỉ Phỉ nhìn thấy Sở Tây Hàng bị đánh liền đau lòng khuyên nhủ.
Nhưng hai người đàn ông sớm đã đánh đến hăng cả tiết lên rồi.
Hàn Phong tức giận vì Sở Tây Hàng dám sàm sỡ Lâm Phỉ Phỉ.
Sở Tây Hàng trong lòng cũng tức giận vì Hàn Phong xen vào việc của người khác. Hơn nữa, nhìn Hàn Phong phản ứng dữ dội như vậy, chắc chắn là rất yêu Lâm Phỉ Phỉ. Nghĩ thế, lực đánh càng lúc càng mạnh.
- Đừng đánh nữa, hai người dừng tay lại đi... a...
Lâm Phỉ Phỉ thấy hai người đàn ông không chịu nghe lời mình, nghiên răng, xông lên. Kết quả người còn chưa đến gần thì bụng đã bị trúng một đá. Cũng không biết là ai trong hai người đàn ông đá, cú đá mạnh khiến cô bay xa ba bốn mét, cuối cùng ngã mạnh lên mặt đất. Lâm Phỉ Phỉ kêu thảm một tiếng, mắt nhắm lại, đau đớn hôn mê.
- Lâm Phỉ Phỉ...
- Bảo bối...
Hàn Phong và Sở Tây Hàng đồng thời thét lên một tiếng kinh hãi, không thèm đánh nhau nữa, một trái một phải lao về phía Lâm Phỉ Phỉ đang hôn mê, như tên bắn.
Hai người đàn ông cùng đưa tay ra, định ôm lấy Lâm Phỉ Phỉ. Cuối cùng cả hai đều cướp được cô, không ai chịu nhường ai.
Sở Tây Hàng hai mắt sung huyết trừng mắt với Hàn Phong,
- Buông tay!


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất