Một Đêm Thành Hoan

Chương 31: Ở lỳ không đi

Chương 31: Ở lỳ không đi

- Mày buông tay!
Hàn Phong cũng không hề yếu thế trừng mắt lại.
Sở Tây Hàng nghiến chặt răng, nhìn Lâm Phỉ Phỉ mặt tái nhợt không chút máu trong lòng, chỉ đành mềm giọng nói:
- Tôi có một người bạn là bác sĩ ở gần đây, nếu anh muốn tốt cho cô ấy, thì để tôi đưa cô ấy đi kiểm tra vết thương. Nếu chậm, có sai sót gì, anh gánh được không?
Hàn Phong nghe xong, vẻ mặt thả lỏng hơn:
- Được, nhưng tôi phải đi với anh.
Nhìn mức độ quan tâm Lâm Phỉ Phỉ dành cho Sở Tây Hàng ban nãy, anh có thể nhận ra, e là quan hệ giữa Lâm Phỉ Phỉ và người đàn ông này không đơn giản như anh nghĩ. Hơn nữa ánh mắt quan tâm mà Sở Tây Hàng dành cho Lâm Phỉ Phỉ cũng rất chân thật.
- Tùy anh!
Sở Tây Hàng cướp Lâm Phỉ Phỉ từ tay Hàn Phong rồi chạy như điên về phía xe của mình, sớm biết làm cô bị thương, thì anh đã tình nguyện bị đánh chứ không đánh trả.
- Bảo bối, em đừng xảy ra chuyện gì nhé, đừng nhé...
Người bạn bác sĩ mà Sở Tây Hàng nói, dĩ nhiên là Hứa Thần.
Gia đình Hứa Thần có hai đời làm quan, mấy đời trong gia tộc đều là quan chức cấp cao, bằng không cũng sẽ không quen Sở Tây Hàng từ nhỏ. Có điều cậu ta trời sinh đã tùy hứng, ghét trói buộc và giả tạo của chốn quan trường, cho nên mới lựa chọn theo ngành y. Tuổi còn trẻ đã tự mở bệnh viện tư nhân thượng lưu riêng, có chút tên tuổi trong giới y học.
Mà bệnh viện tư của cậu ta cách Tập đoàn Triệu thị không xa. Sở Tây Hàng lái xe rất nhanh, mười lăm phút sau đã đến nơi.
Hứa Thần đã nhận được điện thoại Sở Tây Hàng gọi đến từ trước. Sở Tây Hàng còn chưa đến, cậu ta đã dẫn theo hộ lý và cáng cứu thương đứng chờ trước cửa bệnh viện.
Sau khi cậu ta kiểm tra vết thương cho Lâm Phỉ Phỉ, khóe miệng không khỏi co lại, vung tay bảo tất cả hộ lý và cáng cứu thương lui ra trước, tức giận liếc nhìn Sở Tây Hàng, nói:
- Chỉ là vết thương nhẹ, không có gì đáng ngại, cậu có cần căng thẳng như vậy không? Làm hại tôi điều động bao nhiêu người, tưởng rằng ông già nhà cậu phát bệnh cơ đấy! Cậu mau cõng cô ấy lên phòng tôi đi.
- Vậy mà còn nhẹ, cô ấy đã ngất đi rồi đấy!
Sở Tây Hàng sốt ruột nói.
- Ngất đi là bình thường, thứ nhất là do đột nhiên bị đánh, thứ hai là va đập mạnh quá, thứ ba ấy mà, tối qua không ngủ mà hôm nay lại không ăn gì, vốn cơ thể đã suy nhược, hình như còn hơi sốt nữa.
Hứa Thần vanh vách nói ra tình hình của Lâm Phỉ Phỉ.
Sở Tây Hàng nghe xong, không khỏi đau lòng. Xem ra cô trốn tránh anh, trong lòng cũng rất khó chịu. Cho nên mới ăn không ngon ngủ không yên. Không do dự thêm, anh vội ôm Lâm Phỉ Phỉ lao vào bệnh viện.
Sau lưng, Hứa Thần cũng đuổi theo không rời một tấc.
Lần này Lâm Phỉ Phỉ ngủ rất lâu, cho đến nửa đêm canh ba mới khát nước tỉnh dậy.
- Nước...
Lâm Phỉ Phỉ chậm rãi mở mắt, đã thấy Sở Tây Hàng và Hàn Phong một trái một phải canh giữ bên giường cô, hai người chẳng ai ngủ, hai mắt đỏ kè.
Nhìn thấy cô tỉnh lại, cả hai vô cùng vui mừng, vội vàng đi rót nước cho cô.
Nhìn hai ly nước đưa đến trước mặt, Lâm Phỉ Phỉ nhướng mắt, cô nhìn Sở Tây Hàng, lại nhìn Hàn Phong. Cuối cùng, cô đưa tay nhận ly nước của Hàn Phong.
Hàn Phong cười vui mừng, hơn phân nửa mệt mỏi vì thức đêm lúc này lập tức tiêu tan.
Ánh mắt Sở Tây Hàng đau đớn, anh chua chát thu ly nước trong tay lại.
- Các anh về hết đi, em không sao.
Lâm Phỉ Phỉ nhìn vách tường trắng như tuyết xung quanh và drap giường trắng là biết giờ mình đang ở bệnh viện. Phần bụng vẫn truyền đến cơn đau mơ hồ khiến cô nhớ đến cảnh Sở Tây Hàng và Hàn Phong đánh nhau lúc tan ca.
- Anh không đi.
Sở Tây Hàng nhìn Lâm Phỉ Phỉ chằm chằm không chớp mắt. Lâm Phỉ Phỉ chưa nói lý do vì sao trốn tránh anh, anh sẽ không dễ dàng bỏ qua.
- Anh không đi, sao tôi đi được?
Hàn Phong tràn ngập địch ý nhìn Sở Tây Hàng. Nếu anh đi rồi, người đàn ông này lại “khiếm nhã” với Lâm Phỉ Phỉ thì làm sao? Cho nên anh phải ở đây bảo vệ Lâm Phỉ Phỉ.
Lâm Phỉ Phỉ đau đầu nhắm mắt lại. Cô không hiểu vì sao Hàn Phong đột nhiên quan tâm đến cô như vậy. Lúc này cô thật sự chẳng có tâm trí đâu mà suy nghĩ vấn đề này, cô kéo mền che phủ đầu, dứt khoát không thèm để ý đến hai người kia nữa.
Thế nhưng ngày hôm sau, khi Lâm Phỉ Phỉ mở mắt ra, cô đã thấy mình đang ở một nơi hoàn toàn khác. Mở to hai mắt quan sát, Lâm Phỉ Phỉ giật mình. Đây chẳng phải biệt thự của Sở Tây Hàng mà lần trước cô đã đến sao?
Mà lúc này, cô đang được Sở Tây Hàng ôm vào lòng, đầu đang gối trên vòm ngực rộng của anh.
Lâm Phỉ Phỉ lập tức kinh hãi nhảy dựng lên, cô nhớ rõ ràng cô đang ở bệnh viện mà?
Sở Tây Hàng bị Lâm Phỉ Phỉ đánh thức, chào hỏi Lâm Phỉ Phỉ một cách rất tự nhiên:
- Bảo bối, dậy rồi à?
Mắt Lâm Phỉ Phỉ chớp chớp, anh luôn dịu dàng gọi cô là bảo bối như vậy. Và cô cũng thích anh gọi như thế. Nhưng... trong đầu Lâm Phỉ Phỉ lại hiện lên cảnh Hoắc Minh Lãng thô bạo với cô, vội nhảy xuống giường, bối rối nói:
- Sao tôi lại ở đây? Hàn Phong đâu?
Việt


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất