Chương 57: Chạy trốn trong điên cuồng
- Ông trời ơi, là sói...
Lâm Toa Toa bị Hắc Tử ôm chính diện, dễ dàng nhìn thấy tình huống sau lưng Hắc Tử. Nhảy ra từ bụi cỏ kia là một con sói hoang cực lớn. Nhìn cái miệng đầy máu và hàm răng bén nhọn trắng hếu của nó, hai tay Lâm Toa Toa ôm Hắc Tử lại chặt thêm vài phần.
- Chị đừng sợ, nó không đuổi kịp chúng ta đâu.
Hắc Tử cũng không quay đầu lại, tiếp tục chạy như điên về phía trước. Nếu không phải bận lo hoan ái với Lâm Toa Toa, bỏ cung tiễn, dao đốn củi ở một bên, khi vừa phát hiện con sói hoang cũng không kịp lấy đi, chỉ lo ôm Lâm Toa Toa bỏ chạy. Bằng không, giết chết một con sói hoang đối với cậu mà nói chẳng khác nào một bữa ăn sáng.
Nhưng trước mắt, ngoại việc ôm Lâm Toa Toa bỏ chạy thì cậu không còn con đường thứ hai.
Tốc độ chạy trốn của Hắc Tử trong rừng thật sự rất nhanh, giống như một con báo, lao nhanh như gió. Nhất thời, mặc dù không cách nào bỏ được con sói hoang, nhưng vẫn duy trì được khoảng cách hơn mười thước.
Có thể mọi thứ phát sinh quá đột ngột, Hắc Tử căn bản chưa kịp rút ra khỏi người Lâm Toa Toa. Nói cách khác, bây giờ của cậu vẫn còn chôn sâu trong người Lâm Toa Toa. Theo động tác chạy điên cuồng của cậu, so với động tác còn trên bãi cỏ của hai người còn muốn điên cuồng hơn. Quả thật là điên cuồng trước nay chưa từng có.
- Em trai ngốc, cậu có thể rút ra hay không... A...
Đôi môi mềm mại của Lâm Toa Toa khẽ run lên, ánh mắt như tơ. Tuy lúc này rất kích thích, kích thích đến mức trước nay chưa từng có. Nhưng con sói hoang cứ đuổi theo sau lưng không đuổi, bảo vệ tính mạng vẫn là quan trọng hơn.
- Được.
Mặt Hắc Tử đỏ lên, lập tức nghe lời rút ra ngoài.
Nhưng tư thế cứ ôm chặt Lâm Toa Toa đằng trước, chưa đầy một lát, cái vật không an phận của cậu lại chui vào. Mặt Hắc Tử lại càng đỏ hơn.
Lâm Toa Toa cũng bối rối, cô bất đắc dĩ, há miệng cắn nhẹ vào vai của cậu, trách mắng:
- Tập trung chạy trốn. Nếu chậm, con sói hoang kia đuổi kịp bây giờ.
Hắc Tử nghe xong, dứt khoát nâng Lâm Toa Toa khiêng lên vai. Như vậy, cái tên không an phận kia có muốn chui cũng không có chỗ chui. Không bị phân tâm, tốc độ chạy của Hắc Tử nhanh hơn mấy phần. Chỉ một lát đã bỏ xa con sói hoang kia.
Nửa tiếng sau, con sói hoang đã bị vứt bỏ hoàn toàn.
Hai người rốt cuộc an toàn.
Theo lý, lúc này Hắc Tử nên dừng lại nghỉ ngơi một chút. Nhưng thanh niên thì có nhiều khí lực, đặc biệt là đàn ông lớn lên trong núi. Lần này không cần Lâm Toa Toa dạy, cậu lại ôm Lâm Toa Toa ra đằng trước lần nữa. Đương nhiên là vừa chạy vừa làm.
Bởi vì cậu cảm giác Lâm Toa Toa dường như rất thích cách này. Mà kỳ thật, cậu cũng là một chàng thanh niên rất thông minh.
Lâm Toa Toa bị hành động của Hắc Tử làm cho quên đi mất mục tiêu câu dẫn của mình. Lúc này, trong đầu Lâm Toa Toa đã không còn hình ảnh của Triệu Dã Thành, chỉ toàn tâm toàn ý hòa cùng một thể với Hắc Tử.
Trong khu rừng yên tĩnh đã để lại vô số dấu chân hoan ái của hai người.
Đến tận đêm khuya, Lâm Toa Toa và Hắc Tử mới nhẹ nhàng trở về nhà, trở lại phòng của mình.
Lâm Phỉ Phỉ đợi Lâm Toa Toa không thấy về, đã sớm mơ mơ màng màng ngủ trước. Lâm Toa Toa nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh Lâm Phỉ Phỉ, nghĩ đến cảnh tượng điên cuồng vừa rồi, rất lâu sau mới chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau.
Mọi người thức dậy từ rất sớm. Bởi vì Triệu Dã Thành muốn vào rừng tham quan mấy cái hồ sâu, xem có phải người ta nuôi kỳ nhông trong đó, tỷ lệ sống sót đến 90% như lời đồn bên ngoài hay không.
Lâm Phỉ Phỉ vốn không muốn đi. Dù sao cô cũng không có ý định làm việc tại tập đoàn Triệu thị, cho nên cũng không cần phải phục tùng mệnh lệnh của Triệu Dã Thành. Hơn nữa, bây giờ có Hàn Phong bên cạnh, cô cũng không sợ Triệu Dã Thành quê quá hóa khùng bỏ mặc một mình cô ở đây.
Thế nhưng Hàn Phong lại chưa từng nhìn thấy kỳ nhông, không biết nó có cái dạng gì, nghe nói là loài vật phát ra tiếng khóc giống em bé, anh lại càng muốn đi xem. Lâm Phỉ Phỉ nghe anh nói như vậy, trong lòng cũng tràn đầy hiếu kỳ, liền gật đầu đồng ý để Hàn Phong cõng cô lên núi quan sát.
Lâm Toa Toa thì thay một đôi giày thể thao, đi theo bên cạnh Hàn Phong và Lâm Phỉ Phỉ.
Triệu Dã Thành nhìn cảnh tượng phía trước, hận đến nghiến răng nghiến lợi, nằm trên ghế như đại lão gia, hét lên với hai cận vệ bên cạnh:
- Nhanh lên, còn muốn lề mề đến lúc nào? Gọi Lâm Toa Toa đến đây cho tôi.