Chương 58: Cắn răng nhẫn nại
Kỳ thật y không muốn để Hàn Phong sống yên. Cướp người con gái y thích, vậy thì cứ để hắn cướp. Tốt nhất là để cho hắn mệt chết luôn. Triệu Dã Thành oán hận trong lòng.
Lúc này, thôn trưởng Lưu Đại Hải mang theo gần mười nam đinh cường tráng trong thôn, bao gồm cả Hắc Tử. Trên lưng mọi người đều mang theo cung tiễn và dao bầu bảo vệ bên cạnh Triệu Dã Thành. Dã thú trong núi rất nhiều, bốn gã cận vệ không đủ.
Trong mắt Lưu Đại Hải, Triệu Dã Thành không chỉ là ông chủ của ông ta mà còn là con rể của ông ta, là cây hái ra tiền để ông ta hưởng thụ cuộc sống vinh hoa phú quý. Ông ta nào có thể để Triệu Dã Thành chịu chút tổn thương gì?
Nghe Triệu Dã Thành gọi mình, Lâm Toa Toa ngẩng đầu ngơ ngác một chút, sau đó bước đến gần, thản nhiên hỏi:
- Tổng giám đốc, có chuyện gì?
Triệu Dã Thành cau mày. Phải biết rằng, trước mặt y, Lâm Toa Toa rất ít khi dùng ngữ khí lạnh nhạt như vậy để nói chuyện. Đặc biệt tối hôm qua y còn cố ý ồn ào trong khi hành lạc với Lưu Từ Nhi, hôm nay Lâm Toa Toa phải càng tức giận mới đúng, nhưng không, cô lại tỏ ra rất bình thản.
Triệu Dã Thành vẫn luôn tự phụ mình hiểu rõ lòng dạ đàn bà như lòng bàn tay giờ khắc này cũng đoán không ra suy nghĩ trong lòng Lâm Toa Toa. Chẳng lẽ y làm quá mức nên phản tác dụng?
Cái gọi là vật cực tất phản, hẳn là vậy.
Triệu Dã Thành phân tích một hồi, sau đó đưa ra được kết luận này, liền ra hiệu hai cận vệ thả ghế xuống mặt đất, sau đó không nói hai lời, một tay ôm lấy Lâm Toa Toa, sau đó kéo mạnh, khiến Lâm Toa Toa ngồi phịch xuống đùi y.
- Anh làm gì vậy?
Lâm Toa Toa cả kinh, vội vàng giãy dụa.
- Đừng nhúc nhích.
Triệu Dã Thành đè Lâm Toa Toa lại, thổi hơi bên tai cô, nói:
- Đường lên núi không dễ đi. Em không đau lòng chân của mình, nhưng anh đau. Mau ngồi cùng với anh đi.
Nói xong lại giơ tay lên, hai tên cận vệ lập tức hiểu ý nâng ghế lên.
Tuy Lâm Toa Toa là nữ, hơn nữa thân hình khá thon thả, nhưng dù sao cô cũng khá cao, nên thể trọng vẫn đạt đến 50kg. Đột nhiên nặng thêm 50kg, hai gã cận vệ rõ ràng phải cố hết sức. Nhưng bọn họ đều là người trải qua huấn luyện nghiêm ngặt, khẽ cắn môi, nhẫn nại làm việc.
Đối mặt với vẻ dịu dàng của Triệu Dã Thành, tim Lâm Toa Toa đột nhiên đau nhức, cô đưa mắt nhìn gương mặt tuấn mỹ của Triệu Dã Thành, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Vì sao? Vì sao sau khi cô quyết định không yêu y nữa, y lại nhu tình như nước với cô như vậy?
Rốt cuộc y muốn thế nào?
Rõ ràng không yêu cô, nhưng lại không chịu buông tay cô. Bây giờ cô nên quyết định ra sao?
Lâm Toa Toa lẳng lặng ngồi bên cạnh Triệu Dã Thành, thống khổ chìm trong thế giới nội tâm của mình.
Hắc Tử đi theo đằng sau thôn trưởng, thấy Triệu Dã Thành ôm lấy Lâm Toa Toa, sắc mặt liền tái nhợt, tay nắm chặt cung tiễn đến mức nổi gân xanh.
Lúc này, cậu rất muốn cướp Lâm Toa Toa từ trong ngực của Triệu Dã Thành ra. Nhưng cuối cùng vẫn phải nhịn xuống. Không phải vì cậu không dám, mà là Lâm Toa Toa không cho phép cậu làm như vậy.
Sau khi trải qua một đêm cùng nhau, lúc về nhà, Lâm Toa Toa đã nói cho cậu biết mối quan hệ giữa cô và Triệu Dã Thành. Hơn nữa còn yêu cầu cậu không được nhắc đến chuyện tối qua của hai người cho ai biết. Sau này, nếu có tiếp xúc với nhau trong cuộc sống, cũng xem chuyện đêm qua như chưa từng phát sinh.
Tóm lại một câu, cô không muốn cậu chịu trách nhiệm, cũng chẳng muốn có quan hệ dây dưa với cậu. Cho nên, cậu không thể can thiệp vào thế giới riêng tư của cô. Khoái hoạt qua đi, cũng nên quên thôi.
Nhìn Lâm Toa Toa yên tĩnh ngồi trên đùi Triệu Dã Thành, Hắc Tử không thể làm gì khác ngoài sự nhẫn nhịn. Cậu là người rất biết giữ chữ tín. Tối qua đã đồng ý với Lâm Toa Toa, cậu nhất định sẽ làm được. Hơn nữa, đây là lựa chọn của Lâm Toa Toa, cậu tôn trọng cô.
Nhưng trong lòng cậu thật sự rất đau. Hắc Tử đau khổ nhắm mắt lại, không muốn nhìn một nam một nữ trên ghế kia.
Bên này, Lâm Phỉ Phỉ cũng không chú ý đến Hắc Tử, chỉ lo lắng nhìn bàn tay Triệu Dã Thành đang đùa bỡn cơ thể Lâm Toa Toa, than nhẹ một tiếng:
- Toa Toa thật sự quá cố chấp rồi. Đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, tại sao lại nhìn không thấu chứ?
Hàn Phong cõng Lâm Phỉ Phỉ trên lưng, lắc đầu cảm khái:
- Hỡi thế gian tình là gì, cho dù chết cũng chấp nhất.