Một Đêm Thành Hoan

Chương 61: Cố gắng khắc chế

Chương 61: Cố gắng khắc chế

Giằng co như vậy đến đêm, đám sói hoang vẫn không chịu rời đi.
Từng trận gió lạnh thổi qua, mưa bắt đầu rơi xuống, mưa càng lúc càng lớn, nước như đổ từ trên trời xuống, làm cho nước sông chậm rãi dâng lên, dòng nước chảy xiết.
Đám sói hoang dường như dự cảm được điều gì đó, lúc này mới tru lên vài tiếng rồi quay đầu rời đi.
Hàn Phong nhìn thấy, không khỏi thở phào một hơi, nhưng nhìn nước sông không ngừng dâng cao, tim vất vả lắm mới buông xuống được một lần nữa căng lên.
Lâm Phỉ Phỉ cũng đã nhìn thấy dòng sông nhỏ bắt đầu chảy xiết, trở thành một con sông lớn, sắc mặt biến đổi:
- Trời ơi, nếu cứ như vậy, một lát nữa nước sẽ tràn vào trong sơn động, nhấn chìm cả sơn động. Chúng ta làm sao bây giờ? Có cần nhân dịp nước sông còn chưa dâng cao lắm, nhảy xuống bơi qua không anh?
Hàn Phong lắc đầu:
- Không còn kịp nữa rồi. Bây giờ nước sông đang chảy xiết, dưới đáy lại càng mạnh hơn. Một khi chúng ta nhảy xuống, lập tức sẽ bị cuốn đi. Quá nguy hiểm.
Lâm Phỉ Phỉ nghe xong cũng cảm thấy có lý, cô ngồi trên một tảng đá lớn trong sơn động, lo lắng nói:
- Bây giờ chúng ta chỉ có thể cầu nguyện nước sông đừng dâng quá cao.
Nếu không, cô và Hàn Phong chỉ có con đường chết mà thôi.
Hai người thấp thỏm lo âu. Càng về đêm, không khí trên núi càng lạnh. Lâm Phỉ Phỉ ôm chặt hai chân của mình, lạnh run.
Hàn Phong vội vàng cởi áo của mình khoác cho Lâm Phỉ Phỉ. Lâm Phỉ Phỉ ngẩng đầu, nói:
- Anh cởi áo cho em mặc, anh sẽ lạnh đấy.
Hàn Phong mỉm cười lắc đầu:
- Không thể so được. Anh là đàn ông, anh không sợ lạnh.
Nói xong, anh bắt đầu khởi động tập thể dục trong sơn động.
Lâm Phỉ Phỉ mỉm cười cảm kích, sau đó không nói gì thêm, nhớ lại câu nói “thề nguyền sống chết” vừa nãy của Hàn Phong. Cho đến bây giờ cô vẫn không cách nào bình tĩnh trở lại.
Bây giờ cô đã có thể khẳng định, Hàn Phong thật sự rất thích cô.
Nhưng càng biết rõ cô lại càng xấu hổ.
Thời gian càng về khuya, mưa dần dần ngừng lại. Nước sông quả thật chưa tràn đến cửa động, khi còn cách cửa động khoảng nửa mét thì dừng lại.
Tuy Hàn Phong và Lâm Phỉ Phỉ không bị nguy hiểm đến tính mạng, nhưng lại bị vây trong sơn động, tiến thối không được.
Trong động thật sự rất lạnh và ẩm ướt, Lâm Phỉ Phỉ lạnh đến nỗi toàn thân phát run, cuối cùng thì bắt đầu chóng mặt.
- Lạnh quá…lạnh quá.
Lâm Phỉ Phỉ nhắm mắt, miệng mơ hồ rên rỉ.
Hàn Phong cũng bất chấp cái gì gọi là nam nữ cách biệt, một tay ôm lấy Lâm Phỉ Phỉ vào ngực, dùng chính nhiệt độ của mình sưởi ấm cho cô.
Lúc này, Lâm Phỉ Phỉ bắt đầu có dấu hiệu hoảng loạn, ánh mắt càng lúc càng nặng hơn, không mở ra nổi. Khi được Hàn Phong ôm, theo bản năng cô dán sát lại, như con mèo nhỏ ngoan ngoãn cọ trên người Hàn Phong.
- Đừng nhúc nhích.
Giọng nói của Hàn Phong hơi khàn. Anh cũng cảm thấy lạnh, nhưng lập tức bị cử động của Lâm Phỉ Phỉ làm cho nóng lên, hô hấp không khỏi dồn dập hơn vài phần.
Lúc này, Lâm Phỉ Phỉ đâu còn nghe được gì nữa, bàn tay nhỏ bé lạnh như băng bắt đầu không an phận chạy trên phần lưng bóng loáng của anh, tham lam hấp thu lấy chút ấm áp của da thịt, khuôn mặt nhỏ nhắn dán vào lồng ngực anh.
Hàn Phong cảm thấy yết hầu càng lúc càng khô khốc, huyết dịch toàn thân càng lúc càng sôi trào, hạ thân không khống chế được bành trướng lên, đâm thẳng vào cặp mông Lâm Phỉ Phỉ.
Nhưng ý thức của Lâm Phỉ Phỉ lúc này đã trở nên mơ hồ. Cảm nhận được cái vật nóng hổi cứng rắn đâm vào mông của mình, nhưng lại không nhận ra nguy hiểm, cô cứ tiếp tục tìm kiếm tư thế thoải mái nhất trong ngực Hàn Phong.
- Phỉ Phỉ…
Hàn Phong khó khăn khống chế xúc động trong lòng, ôm Lâm Phỉ Phỉ thật chặt, cố kìm nén, không tiến thêm bất kỳ cử động nào nữa.
Đúng vậy, Hàn Phong đích thật là quân tử, một quân tử chân chính.
Nhưng có đôi khi, trong chuyện nam nữ, càng quân tử thì lại càng thất bại thảm hại.
Một đêm này, Hàn Phong cứ như vậy mà ôm lấy Lâm Phỉ Phỉ cho đến sáng.
Khi ánh nắng đầu tiên chiếu vào cửa động, Lâm Phỉ Phỉ rốt cuộc cũng đã tỉnh lại, nhìn bản thân đang rúc vào thân trên trần truồng của Hàn Phong, hai má cô nóng bừng, vội vàng nhảy ra.
Bị lửa dục thiêu đốt đến hơn nửa đêm, đến sáng sớm mới mơ hồ chìm vào giấc ngủ, nhưng Hàn Phong lập tức tỉnh ngủ, anh mỉm cười nói:
- Em tỉnh rồi à? Có cảm thấy chỗ nào không thoải mái hay không?
Đêm hôm qua Lâm Phỉ Phỉ lạnh đến như vậy, anh sợ cô sẽ bị bệnh.
Lâm Phỉ Phỉ vội vàng lắc đầu, cũng không có ý định sửa lại mái tóc rối bời, nói:
- Em không sao. Đêm hôm qua, cảm ơn anh.
Cảm ơn anh đã chăm sóc cô, đồng thời cũng cảm ơn anh không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất