Chương 60: Sói tính hung tàn
Trước đây ông ta cũng đã từng lui tới đầm Tây Hàng này, nhưng chưa bao giờ gặp qua đàn sói nhiều như vậy. Tại sao hôm nay lại xuất hiện?
Thật là kỳ lạ.
Lâm Phỉ Phỉ và Lâm Toa Toa đã sớm kinh hãi đến mặt mày biến dạng.
Còn bốn gã cận vệ lập tức rút súng bên hông ra.
Đám nam đinh thôn Oa Oa cũng nhao nhao kéo cung.
Hắc Tử âm thầm đến bên cạnh Lâm Toa Toa. Cho dù Lâm Toa Toa vô tình với cậu, cậu cũng sẽ bảo vệ cô.
Tất cả mọi người đều khẩn trương giữ lực mà chờ. Chờ Triệu Dã Thành ra lệnh một tiếng, bọn họ sẽ triển khai cuộc chiến sinh tử với đàn sói. Cảnh tượng giương cung bạt kiếm này hết sức căng thẳng.
Ai cũng không chú ý đến, trên một cây đại thụ phía sau đàn sói, che giấu ánh mắt âm tàn, độc ác. Đương nhiên đây không phải mắt sói mà là mắt người.
Người này chính là Tam mặt rỗ.
Một lần đến của Triệu Dã Thành đã cướp đi Lưu Từ Nhi của gã, làm tan nát mộng đẹp bấy lâu nay của gã. Mối hận của Tam mặt rỗ đối với Triệu Dã Thành đã xâm nhập vào cốt nhục, hận không thể uống máu ăn thịt Triệu Dã Thành. Hận ý mãnh liệt cuối cùng đã lan từ Triệu Dã Thành đến Lâm Phỉ Phỉ, Lâm Toa Toa, Hàn Phong và bốn gã cận vệ.
Đúng vậy, Tam mặt rỗ chẳng những muốn Triệu Dã Thành chết, mà tất cả những người theo y từ thành phố đến cũng phải chết, mà còn chết không toàn thây.
Cho nên, đêm qua gã đã rời khỏi thôn Oa Oa, cả một đêm không về, chính là đi khắp nơi tìm hang sói.
Sinh sống trong núi hơn ba chục năm, Tam mặt rỗ giết dã thú không có một ngàn cũng có tám trăm, há lại không biết tập tính của sói hoang?
Gã có rất nhiều biện pháp dẫn dụ sói hoang đến, sau đó để chúng tụ cùng một chỗ, cuối cùng dẫn chúng đến nơi mà gã muốn.
Chính là giờ phút này.
- Giết.
Nhìn hàng trăm ánh mắt sói hoang lộ ra sự hung tàn, Triệu Dã Thành rốt cuộc cũng rời khỏi ghế, mãnh liệt ra lệnh một tiếng.
Rầm rầm rầm.
Đùng đùng đùng.
Lập tức, tiếng súng, tiếng cung tên như mưa rơi hướng về phía trăm con sói hoang.
Đáng tiếc, số lượng hai bên chênh lệch quá xa. Mặc dù Triệu Dã Thành có súng, có cung tên, nhưng tổng cộng lại vẫn chưa tới hai mươi người, đâu có thể là đối thủ của trăm con sói hoang như vậy. Thêm nữa, tốc độ của sói hoang quá nhanh. Cho dù chết một phần nhỏ, nhưng đại bộ phận sói hoang trong nháy mắt đã nhào tới trước mặt mọi người.
- Chạy mau.
Hắc Tử gào một tiếng, một tay ôm lấy Lâm Toa Toa khiêng lên vai, giống như đêm qua phá vòng vây mà ra, chạy như điên về phía không có sói.
Lúc này chỉ có thể trốn. Sói hoang thật sự nhiều lắm. Không trốn, chỉ còn một con đường chết.
Nhất thời, tất cả đều học theo. Bốn gã cận vệ che chở cho Triệu Dã Thành, còn đám trai đinh trong làng thì che chở cho thôn trưởng Lưu Đại Hải. Hàn Phong lưng cõng Lâm Phỉ Phỉ. Tất cả nhao nhao chạy về bốn phương tám hướng.
Vòng vây của đàn sói lập tức tách ra, chúng bắt đầu phân tán truy kích mọi người. Nhưng như vậy cũng đã làm suy yếu thực lực của chúng.
Mọi người bắt đầu trốn vào từng chỗ một, vừa trốn vừa giết.
Chỉ có Hàn Phong và Lâm Phỉ Phỉ. Bởi vì trên người Hàn Phong không có vũ khí. Đừng nói là súng, ngay cả dao cũng không có một thanh. Ngoại trừ việc cõng Lâm Phỉ Phỉ chạy trốn, anh không còn bất cứ một lựa chọn nào khác.
Cũng may Hàn Phong là cao thủ Taekwondo, thân thủ nhanh nhẹn. Nhất thời, đàn sói phía sau không đuổi kịp anh.
Nhưng bởi vì trên lưng còn phải cõng Lâm Phỉ Phỉ, thời gian dần trôi, anh bắt đầu có chút mệt mỏi. Còn đám sói sau lưng vẫn điên cuồng đuổi bắt.
- Hàn Phong, anh…anh thả em xuống đây đi. Nếu tiếp tục như vậy, anh cũng sẽ không còn mạng.
Nhìn đám sói hoang sau lưng càng lúc càng gần, giọng nói Lâm Phỉ Phỉ có chút run rẩy.
Cô biết, nếu không phải Hàn Phong vướng phải cô, anh đã sớm chạy thoát. Nếu nhất định phải chết, hai người chết không bằng một người chết. Mấy ngày qua, Hàn Phong đã nhiều lần xuất thủ tương trợ. Hôm nay, cô cũng không thể để người ta ngay cả mạng cũng vì cô mà đánh mất.
- Đồ ngốc, quên lời anh nói rồi sao? Đôi lứa thề nguyền sống chết. Câu này không phải nói đùa.
Hàn Phong tức giận thở hồng hộc.
Ánh mắt anh bắt đầu tìm kiếm xung quanh xem có chỗ trốn hay không. Rốt cuộc, anh nhìn thấy một sơn động tự nhiên cách đó không xa, chỉ có điều phía trước bị ngăn bởi một con sông nhỏ.
Cũng may con sông này không sâu, có thể nhìn thấy cát đá dưới đáy sông. Hàn Phong thoáng nhìn qua, ước tính sâu chừng một mét.
Không do dự, Hàn Phong cõng Lâm Phỉ Phỉ, dốc hết chút khí lực cuối cùng, chạy như điên băng qua con sông nhỏ, sau đó đẩy Lâm Phỉ Phỉ vào sơn động, còn mình thì nhặt vỏ cây, canh giữ cửa động.
Rất nhanh, một vài con sói hoang đã đuổi đến, điên cuồng phản công. Đáng tiếc, lúc này Hàn Phong đã có địa hình tương trợ, chúng không thể nào tìm được cơ hội tiếp cận hai người, mà ngược lại còn trúng mấy gậy hung ác của Hàn Phong.
Cuối cùng, song phương giằng co.
Hàn Phong vẫn giữ vững vị trí cửa động, không cho sói hoang tiến vào nửa bước. Sói hoang cũng thủ ngoài cửa động, không cho Hàn Phong bước ra ngoài cửa động nửa bước.