Một Đêm Thành Hoan

Chương 63: Không có dạo đầu

Chương 63: Không có dạo đầu

Sở Tây Hàng cũng không để ý sự tồn tại của thôn dân. Khi máy bay đáp xuống, liền kéo Lâm Phỉ Phỉ vào phòng của cô, sau đó đóng cửa rầm một tiếng.
- Tây Hàng…
Lâm Phỉ Phỉ thấy vậy thì hoang mang hốt hoảng.
Chỉ là lời của cô còn chưa ra đến miệng, đôi môi của Sở Tây Hàng đã hung hăng áp xuống, hôn ngấu nghiến.
Bên trên trực thăng, khi bốn mắt nhìn nhau, anh đã muốn hôn cô, chỉ là ngại Hứa Thần và Mạc Tiểu Lâu, cho nên mới cật lực nhịn đến giờ.
- Ưm…ưm…
Hai tay Lâm Phỉ Phỉ khẽ đẩy Sở Tây Hàng vài cái, thấy đẩy không được liền ngoan ngoãn để yên, sau đó bắt đầu đáp trả.
Cô không biết phản ứng này của mình lập tức khiến Sở Tây Hàng vốn chỉ muốn hôn cô lúc này nhịn không được liền đẩy cô vào phía trên ván cửa, hai tay thuần thục cởi bộ quần áo thể thao màu vàng của cô ném xuống đất.
Không thể chờ được mà tiến vào.
- A, đau…Tây Hàng…
Lâm Phỉ Phỉ đau đến toàn thân run lên, phải cắn vào tay Sở Tây Hàng.
Cô không hiểu tại sao hôm nay Sở Tây Hàng lại làm vậy. Trước đây, mỗi lần như thế anh rất dịu dàng. Hơn nữa còn có khúc dạo đầu, nhưng lần này…
Nhận ra thân dưới của Lâm Phỉ Phỉ khô khốc, Sở Tây Hàng lập tức dừng lại, gương mặt mang theo sự tức giận nhìn Lâm Phỉ Phỉ đang bị đẩy sát vào cánh cửa, ánh mắt đau đớn:
- Tại sao trước khi đến đây em lại không gọi điện cho anh? Em có biết hai ngày qua anh không tìm thấy em, sắp phát điên lên rồi không?
Nếu không phải anh cho người điều tra, biết Lâm Phỉ Phỉ bị Triệu Dã Thành mang đến thôn Oa Oa, chỉ sợ lúc này vẫn còn đang mơ mơ màng màng.
Vì vậy, anh đã đến tìm Mạc Tiểu Lâu kêu lái máy bay thẳng đến thôn Oa Oa. Nhưng khi nghe người trong thôn nói Lâm Phỉ Phỉ bị đàn sói đuổi theo, lúc đó, tim của anh thiếu chút nữa đã nhảy ra ngoài.
Anh không tưởng tượng được nếu mình mất đi Lâm Phỉ Phỉ, anh sẽ như thế nào?
Không chút do dự, anh lập tức bảo Mạc Tiểu Lâu lái máy bay đến bên trên cánh rừng tìm Lâm Phỉ Phỉ. Cũng may Lâm Phỉ Phỉ không có việc gì. Nếu không, anh sợ rằng mình sẽ không thể nào sống nổi.
Lúc này, anh chỉ muốn chiếm được cô, không thể chờ đợi được mà muốn làm chuyện đó ngay bây giờ. Chỉ có như vậy anh mới dám tin Lâm Phỉ Phỉ thật sự không rời xa anh.
Lâm Phỉ Phỉ nào biết tâm tư của anh, còn tưởng rằng anh giận dữ vì cô không gọi điện thoại cho anh để báo trước, vội vàng lắc đầu giải thích:
- Là Triệu Dã Thành không cho em gọi điện thoại. Mà điện thoại của em bị rớt, hư mất rồi. Tây Hàng, không phải em cố ý không gọi cho anh.
- Thật sao?
Sở Tây Hàng bắt đầu chuyển động nhẹ nhàng bên trong cơ thể Lâm Phỉ Phỉ:
- Triệu Dã Thành không phải người tốt. Anh ta mang em đến thôn Oa Oa này, nhất định không có ý tốt. Mấy ngày qua anh ta có cư xử gì không phải với em không?
Vẻ dịu dàng của Sở Tây Hàng lập tức giảm bớt sự đau đớn, rất nhanh cô lấy lại được cảm giác. Lâm Phỉ Phỉ thấp giọng rên rỉ, ánh mắt như tơ nhìn Sở Tây Hàng, nói:
- Không, anh ta không làm gì với em cả. Bởi vì hôm đó Hàn Phong đã đến. A…
Sở Tây Hàng vừa mới nghe thấy tên Hàn Phong, liền dừng lại:
- Tối hôm qua trong sơn động chỉ có hai người, anh ta có làm gì em không?
Lâm Phỉ Phỉ bị hỏi như vậy, trong lòng liền nhảy dựng, lập tức sắc mặt nghiêm nghị, một tay đẩy Sở Tây Hàng ra, oán trách:
- Sở Tây Hàng, anh nói vậy là có ý gì? Vừa mới hỏi Triệu Dã Thành có làm gì em không, về sau lại hỏi Hàn Phong có làm gì em không? Rốt cuộc là anh không tin bọn họ hay là không tin em? Em là loại phụ nữ tùy tiện như vậy sao?
Cô nhớ đến lúc cô không tiếc tính mạng nhảy xuống xe để bảo vệ sự thanh bạch, mà bây giờ lại bị Tây Hàng nghi ngờ, càng nghĩ lại càng khó chịu. Cuối cùng, Lâm Phỉ Phỉ ôm hai chân ngồi chồm hổm xuống đất khóc hu hu.
Sở Tây Hàng không chịu được nước mắt của phụ nữ, huống chi người phụ nữ này lại là Lâm Phỉ Phỉ, anh lập tức ôm Lâm Phỉ Phỉ vào lòng, nhẹ nói:
- Đều là anh không tốt. Anh chỉ lo cho em thôi. Anh thật sự quá lo cho em. Em không biết là em quá tốt đi, bọn họ lại có lòng với em. Còn anh làm sao mà không tin em được? Trên đời này, người anh tin nhất vẫn là em.
- Thật sao?
Lâm Phỉ Phỉ nhướng đôi mắt gợn sóng lên nhìn anh, dung nhan âu sầu của cô lúc này quả thật rất động lòng người.
- Bảo bối, đừng khóc nữa. Nước mắt của em sẽ làm lòng anh đau.
Sở Tây Hàng ôm Lâm Phỉ Phỉ đặt lên giường, sau đó đè người lên.
- Không, em không muốn nữa.
Lâm Phỉ Phỉ biết rõ anh muốn làm gì, liền chu cái miệng nhỏ nhắn lên cự tuyệt.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất