Chương 64: Đàn ông phải nên mãnh liệt
- Bảo bối, đến đây đi, đến đây đi.
Sở Tây Hàng nào chịu nghe theo, hai tay đã lần lên hai quả đào mật trước ngực Lâm Phỉ Phỉ.
- Không cho phép anh đụng vào.
Lâm Phỉ Phỉ tức giận gạt bàn tay của anh ra.
- Bảo bối, em sờ xem, nó đã căng lên quá rồi này. Anh khó chịu lắm, anh muốn em, cho anh nhé.
Sở Tây Hàng vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, cầm bàn tay Lâm Phỉ Phỉ đưa xuống sờ soạng giữa hai chân của anh.
- Đừng, bây giờ là ban ngày, lại còn là sáng sớm, em không muốn. Hơn nữa bên ngoài còn rất nhiều thôn dân.
Lâm Phỉ Phỉ bị anh quấn lấy, bắt đầu bị kích thích. Hơn nữa, vừa nãy đột nhiên anh dừng lại, khiến cô cũng bứt rứt.
Vả lại, thì cũng không phải cô thật sự giận Sở Tây Hàng. Dù sao những chuyện đó cũng không liên quan đến anh. Hơn nữa, Sở Tây Hàng bỗng dưng xuất hiện để cứu cô, cô thật sự rất cảm động.
Sở Tây Hàng thấy Lâm Phỉ Phỉ có vẻ không từ chối nữa, mặt mày hớn hở nói:
- Đừng lo. Chúng ta sẽ làm thật nhẹ nhàng, bọn họ không nghe thấy đâu.
Nói xong, anh liền bắt đầu châm lửa trên người Lâm Phỉ Phỉ.
- Tây Hàng....
Lâm Phỉ Phỉ bị y kích thích toàn thân nóng bừng, hơi thở gấp gáp, không còn chút sức lực nào để phản kháng. Lưng Lâm Phỉ Phỉ hơi cong lại, mười ngón tay bấm trên da thịt Sở Tây Hàng.
Sở Tây Hàng cũng thực hiện đúng lời hứa, lần này, làm rất nhẹ. Bởi vì anh thật sự yêu Lâm Phỉ Phỉ. Anh không hy vọng bởi vì chuyện này mà Lâm Phỉ Phỉ bị thôn dân bên ngoài xem thường.
Họ không hề biết ngoài cửa đang có hai tên ôn thần đùa dai. Một là Mạc Tiểu Lâu đã cởi bỏ bộ quân phục, người còn lại chính là Hứa Thần.
Nghe tiếng thở nhẹ nhè của phụ nữ trong phòng, tiếng thở gấp của đàn ông, trước mắt Hứa Thần liền hiện ra cảnh tượng khi đang kiểm tra vùng bụng cho Lâm Phỉ Phỉ lúc trước, vô thức giơ hai ngón tay đã từng chạm qua Lâm Phỉ Phỉ miết nhẹ lên môi của mình.
Còn Mạc Tiểu Lâu thì dùng sức nhìn xuyên qua khe cửa. Tiếc là, tuy khe cửa lớn, nhưng xuân quang bên trong lại có màn che chắn. Cậu chỉ mơ hồ nhìn thấy hai bóng người triền miên trên giường mà thôi.
Mạc Tiểu Lâu không nhìn được cảnh bên trong, bực mình chẳng thèm nhìn nữa, đứng dậy, quệt miệng nói với Hứa Thần:
- Wow, thì ra khi anh Tây Hàng làm chuyện này lại dịu dàng như vậy. Nếu tôi là nữ, tôi nhất định sẽ không thích. Loại chuyện này phải càng mạnh mới tốt, mới hăng hái chứ. Lần sau chúng ta nên dạy cho anh Tây Hàng biết đàn ông phải nên mãnh liệt như thế nào.
Hứa Thần đang đắm chìm trong tưởng tượng của mình lập tức bừng tỉnh, nghe Mạc Tiểu Lâu “đánh giá”, khuôn mặt anh tuấn đột nhiên chìm xuống, lạnh lùng liếc Mạc Tiểu Lâu, hừ nhẹ hai chữ “Nông cạn”. Sau đó cậu ta giận dữ quay người bước về phía trực thăng.
- Này, Hứa Thần, anh đứng lại cho tôi. Nói cho rõ ràng chứ? Anh bảo ai nông cạn? Đàn bà qua tay thiếu gia tôi đây vô số, bách chiến bách thắng, anh dám nói tôi nông cạn? Chẳng lẽ anh cũng thích cái kiểu nhẹ nhàng cho qua thời gian như anh Tây Hàng sao? Mẹ cha ôi, chẳng lẽ mấy năm gần đây thịnh hành kiểu chơi này?
Mạc Tiểu Lâu đuổi theo Hứa Thần lên trực thăng, miệng cứ lẩm ba lẩm bẩm.
Hứa Thần bị Mạc Tiểu Lâu nói đến phát phiền, dùng sức đóng rầm cánh cửa trực thăng lại, lạnh nhạt nói:
- Thượng tá đại nhân, nếu như tôi nhớ không lầm, máy bay này là anh mượn của cha anh. Mà cha anh dường như chỉ phê duyệt cho anh mượn có ba tiếng. Nhìn đồng hồ đi, ba giờ sắp trôi qua rồi nhỉ?
Mạc Tiểu Lâu nghe xong, lập tức vỗ mạnh đầu:
- Ai cha cha, sao lại quên béng vụ này? Anh ngồi xuống đi, tôi bay đây.
Nói xong, cậu ta liền khởi động máy bay.
Họ hoàn toàn quên mất chuyện đến sơn động cứu Hàn Phong ra.
Hứa Thần không nói một câu nào nữa, đưa tay nâng cặp mắt kính, nhìn liếc qua căn phòng Lâm Phỉ Phỉ và Sở Tây Hàng đang hoan hảo, ánh mắt bắn ra ánh sáng.
Sau nửa tiếng, Sở Tây Hàng từ trong phòng Lâm Phỉ Phỉ bước ra, thấy Hứa Thần và Mạc Tiểu Lâu đã rời đi, không khỏi mắng trong lòng. Hai tên ôn thần này chẳng chịu đợi anh và Lâm Phỉ Phỉ gì cả.
Nhưng để anh lại cũng tốt. Từ nhỏ anh đã lớn lên ở thành thị, chưa từng biết đến vùng núi hoang vu sơn dã như thế nào. Nếu có thể ở lại đây vài ngày, mùi vị có lẽ sẽ không tệ.
Về phần Lâm Phỉ Phỉ, thật sự đã bị Sở Tây Hàng giày vò đến mệt mỏi. Cộng thêm tối hôm qua ngủ không ngon trong sơn động, cho nên, chuyện xong liền ngủ ngay.
Cô hoàn toàn không biết, Mạc Tiểu Lâu không hề đi cứu Hàn Phong.
Ngủ thẳng giấc đến chiều, Lâm Phỉ Phỉ bị cơn đói làm cho tỉnh lại.
Sở Tây Hàng đưa cho Lâm Phỉ Phỉ bát canh thịt, bắt cô ăn hết thức ăn rồi mới cho Lâm Toa Toa ở bên ngoài vào.
Hai cô gái sống sót sau tai nạn, ôm nhau mừng rỡ. Cũng may là không có ai bị thương.
- Phỉ Phỉ, tại sao không thấy Hàn Phong quay về? Không phải anh ấy vẫn đi cùng với cậu sao?
Lâm Toa Toa nhớ đến cảnh tượng bị trăm con sói hoang bao vây, sắc mặt không khỏi trắng bệch.
Lâm Phỉ Phỉ nghe xong liền kinh ngạc, vội vàng nhìn Sở Tây Hàng ở bên cạnh. Rõ ràng anh đã đồng ý với cô là sẽ cứu Hàn Phong mà.