Chương 76: Hẹn hò trong công viên
Lâm Tiêu Tiêu nghe Hoắc Minh Lãng nhắc lại chuyện đêm hôm đó, cơ thể liền run lên, rùng mình một cái.
Đêm hôm đó quả thật là ác mộng đối với cô.
Thế nhưng nghe nói là Lâm Phỉ Phỉ xuống tay Hoắc Minh Lãng, lập tức oán hận và phẫn nộ đối với Hoắc Minh Lãng được chuyển sang Lâm Phỉ Phỉ, cô ta nghiến răng nói:
- Không thể tưởng tượng được chị của em lại làm mấy chuyện như vậy. Tại sao chị ấy lại trở nên độc ác như thế?
Nghĩ đến sự thống khổ của mình đêm hôm đó là do Lâm Phỉ Phỉ tạo thành, Lâm Tiêu Tiêu hận Lâm Phỉ Phỉ đến nghiến răng nghiến lợi.
Hoắc Minh Lãng đã thành công trong việc đẩy hết trách nhiệm lên người Lâm Phỉ Phỉ, lập tức nhịn không được mà tự khen đầu óc mình thông minh, có thể nghĩ ra một cái cớ cao minh như vậy để lừa Lâm Tiêu Tiêu, nhưng vẻ mặt vẫn mang vẻ tự trách như trước:
- Mật Mật, em cứ mắng anh, đánh anh, thậm chí giết anh cũng được, anh sẽ không trách em. Anh chỉ hận đêm hôm đó bị thuốc làm cho choáng váng đầu óc mà thôi. Mà lúc đó em lại quá đẹp, khiến cho anh không khống chế được.
Anh ta vừa tỏ ra ăn năn hối lỗi vừa nhân cơ hội ve vuốt lòng kiêu hãnh của Lâm Tiêu Tiêu.
Quả nhiên Lâm Tiêu Tiêu nghe xong, tâm hồn thiếu nữ giống như được bôi mật, ngọt vô cùng. Bất kỳ cô gái nào cũng thích được người khác khen. Huống chi lại là người đàn ông có quan hệ xác thịt với mình.
- Anh rể, được rồi, anh cũng đừng tự trách nữa, em không giận anh đâu. Muốn trách thì cũng nên trách chị của em. Hừ, để xem sau khi em trở về sẽ xử lý chị ấy như thế nào.
Lâm Phỉ Phỉ độc ác nói.
Hoắc Minh Lãng nghe xong, trong lòng lại đắc chí cười to. Lúc này mới duỗi bàn tay nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Lâm Tiêu Tiêu, dịu dàng nói:
- Mật Mật, tối nay về nhà nhé.
Tính ra, cũng đã hơn mười ngày không quan hệ với phụ nữ rồi, anh ta đang sắp bị nghẹn chết đây.
- Vâng.
Mặt Lâm Tiêu Tiêu hơi đỏ lên, nhẹ gật đầu. Cô sao không rõ ý tứ trong lời nói của Hoắc Minh Lãng chứ? Tuy sự thô bạo của Hoắc Minh Lãng đêm hôm đó vẫn còn làm cho cô sợ hãi, nhưng điều này vẫn không ngăn được thực tế cô thích anh ta.
Bắt đầu từ cái năm 16 tuổi, lần đầu tiên nếm tư vị nam nữ ân ái, Lâm Tiêu Tiêu luôn ghi nhớ thật sâu cái loại cảm giác này. Theo thời gian tuổi tác tăng lên, nó lại càng lúc càng tăng. Năm nay đã 19 tuổi, có lẽ cô đã bước vào trạng thái cuồng si.
Trong mười mấy ngày không có Hoắc Minh Lãng bên cạnh, kỳ thật Lâm Tiêu Tiêu cũng đã bắt đầu xem xét những bạn học nam có tướng mạo tuấn tú, chỉ là vẫn còn chưa ăn nhịp với nhau.
Tóm lại, nếu Hoắc Minh Lãng đến muộn thêm hai ngày nữa, đoán chừng Lâm Tiêu Tiêu đã là bạn gái của người khác rồi.
Đương nhiên, Hoắc Minh Lãng không biết được những chuyện này.
Hai người tay trong tay bước đi trong cảnh đêm của thành phố. Hoắc Minh Lãng cũng không vội chở Lâm Tiêu Tiêu về nhà. Trong nhà đang còn cha mẹ Lâm Tiêu Tiêu, cộng thêm việc Lâm Phỉ Phỉ đã đi công tác. Cho dù anh ta và Lâm Tiêu Tiêu có về nhà, cũng không thể giống như trước kia, mượn phòng của Lâm Phỉ Phỉ để ngủ lại.
Nhưng nếu kéo Lâm Tiêu Tiêu đi mướn phòng, lại sợ Lâm Tiêu Tiêu vẫn còn sợ mà không chịu đi. Nhất thời, đầu óc Hoắc Minh Lãng xoay chuyển như điện, tính tính toán toán.
Khi đi ngang một công viên, Hoắc Minh Lãng đột nhiên nở nụ cười.
- Mật Mật, dù sao bây giờ cũng còn sớm, chúng ta vào công viên dạo một lát.
Công viên này cách trường học cũng không xa, giờ này lại là giờ tự học, rất nhiều nam nữ sinh viên hẹn nhau trong công viên. Hiện tại, trong công viên có không ít các đôi tình nhân đang ôm nhau, cúi đầu thì thầm, hình ảnh trông rất hạnh phúc.
Lâm Tiêu Tiêu không khỏi động tâm, nhẹ gật đầu đồng ý:
- Vâng.
Cô qua lại bí mật với Hoắc Minh Lãng cũng đã hơn nửa năm, nhưng Hoắc Minh Lãng lần nào gặp cô cũng chỉ điên cuồng làm chuyện đó chứ chưa bao giờ dẫn cô ra ngoài. Không thể ngờ đến lúc này anh ta lại có nhã hứng đó, cô đúng là cầu còn không được.
Cô không hề biết, Hoắc Minh Lãng không có suy nghĩ đơn giản là muốn tâm sự với cô.
Hai người cùng nhau đi tản bộ. Hoắc Minh Lãng vô ý hữu ý, hai người đi càng lúc càng sâu, cuối cùng đi đến tận chỗ sâu nhất bên trong công viên. Khi đó, Hoắc Minh Lãng mới kéo Lâm Tiêu Tiêu ngồi xuống một chiếc ghế.
- Mật Mật, nhiều ngày không gặp, em có nhớ anh không?
Hoắc Minh Lãng rất tự nhiên kéo Lâm Tiêu Tiêu ngồi xuống đùi anh ta, tay trái ôm eo, tay phải đặt lên trên cặp đùi trắng nõn của Lâm Tiêu Tiêu.
Lúc này, Lâm Tiêu Tiêu vẫn còn mặc đồng phục, áo sơ mi trắng cùng với chiếc váy ngắn màu xanh da trời, cộng thêm gương mặt trẻ con xinh xắn, đúng là hấp dẫn mười phần.
“Dục” trong người Hoắc Minh Lãng đã động, nhưng anh ta biết lúc này không thể gấp, phải từng bước một mới được.
- Anh rể...
Lâm Tiêu Tiêu cúi đầu dựa vào lồng ngực của Hoắc Minh Lãng, nói:
- Thế anh rể có nhớ người ta không?
- Đương nhiên là nhớ. Nhớ ngày nhớ đêm, không lúc nào là không nhớ.
Hoắc Minh Lãng vội vàng nắm lấy cơ hội này, tha thiết thổ lộ.
Quả thật, Lâm Tiêu Tiêu nghe xong, trong lòng cực kỳ vui sướng, nhưng vẫn trừng mắt:
- Nhưng đêm hôm đó anh rể khiến người ta đau đến chết được. Mấy ngày sau vẫn còn đau.
- Thế thì bảo bối tâm can của anh hôm nay còn đau không? Để anh xoa cho em nhé.
Nói xong, bàn tay đang đặt trên đùi Lâm Tiêu Tiêu của Hoắc Minh Lãng thuận thế tiến vào bên trong quần.