Một Đêm Thành Hoan

Chương 75: Vu oan trắng trợn

Chương 75: Vu oan trắng trợn

Ban đêm, thành phố A.
Hoắc Minh Lãng cầm trong tay một gói quà nhỏ, đứng ngoài cổng trường đại học chờ một tuần lễ.
Sau cái lần bạo phát thú tính khiến Lâm Tiêu Tiêu hôn mê, Lâm Tiêu Tiêu đến nay vẫn chưa về nhà.
Hoắc Minh Lãng cho rằng Lâm Tiêu Tiêu chỉ là đang giận dỗi anh ta, sẽ không để bụng chuyện hôm đó. Nhưng liên tiếp năm ngày, Lâm Tiêu Tiêu cũng không xuất hiện, Hoắc Minh Lãng rốt cuộc bắt đầu nôn nóng, lo lắng sẽ làm mất đi vưu vật Lâm Tiêu Tiêu này.
Vì vậy, anh ta tùy tiện chọn lấy một món quà, trực tiếp đến trường học tìm Lâm Tiêu Tiêu.
Nhưng Lâm Tiêu Tiêu vẫn từ chối gặp. Vì thế, anh ta chờ ngoài cổng trường mấy ngày liền. Anh ta không tin Lâm Tiêu Tiêu có thể an phận thủ thường ở trong trường mà không ra ngoài chơi.
Reng reng reng.
Tiếng chuông tan buổi tự học vang lên. Từng tốp nam nữ mặc đồng phục bắt đầu bước ra cổng trường.
Hoắc Minh Lãng nép người đằng sau một cây đại thụ bên cạnh cổng trường, nhờ ánh sáng của ngọn đèn tìm kiếm bóng dáng Lâm Tiêu Tiêu.
Khi tất cả các sinh viên đã ra ngoài, Lâm Tiêu Tiêu trong bộ đồng phục trường khoác tay một bạn học nữ bước ra, ánh mắt xinh đẹp cứ dáo dác nhìn xung quanh. Cô sợ Hoắc Minh Lãng vẫn còn chờ cô mà chưa chịu đi.
Khóe miệng Hoắc Minh Lãng không khỏi nhếch lên, anh ta vẫn ẩn mình đằng sau thân cây, chờ Lâm Tiêu Tiêu và bạn học kia đến gần mới đột ngột nhảy ra ngăn trước mặt Lâm Tiêu Tiêu.
- Mật Mật, ba mẹ gọi em về ăn cơm. Anh đến đón em về.
Gương mặt anh tuấn của Hoắc Minh Lãng nở nụ cười vô cùng hòa khí.
- Tôi... tôi không về đâu.
Lâm Tiêu Tiêu giật mình vì sự xuất hiện bất ngờ của Hoắc Minh Lãng, ôm chặt cánh tay của bạn học, quay người muốn trở về trường.
Hoắc Minh Lãng vất vả lắm mới chờ được cô đi ra, nào đâu để cô chạy trốn, bước chân xê dịch, một lần nữa ngăn trước mặt Lâm Tiêu Tiêu, sau đó đưa món quà ra, mỉm cười nói:
- Đây là món quà anh cố tình mua cho em. Em xem có thích hay không?
Lâm Tiêu Tiêu vô thức lui về phía sau một bước, duy trì khoảng cách an toàn với Hoắc Minh Lãng. Cô vốn định nói ai thèm quà của anh chứ, nhưng khi nhìn thấy đồ vật bên trong món quà, cái miệng nhỏ nhắn há to ra.
Còn cô bạn bên cạnh, sau khi nhìn thấy món quà, liền hưng phấn kêu to, hỏi Hoắc Minh Lãng:
- Chẳng lẽ là điện thoại Iphone mới ra trong năm nay?
Hoắc Minh Lãng mỉm cười gật đầu:
- Điện thoại Iphone 4s đời mới nhất.
- Trời ơi, là Iphone 4s đấy. Một chiếc phải đến bảy tám ngàn đồng lận. Lâm Tiêu Tiêu, mau mở ra xem đi.
Cô bạn hưng phấn thúc giục Lâm Tiêu Tiêu nhận món quà.
Đám sinh viên các cô cả ngày bị nhốt trong trường, thời gian trôi qua đúng là nhàm chán, chỉ có thể dùng di động để giết thời gian. Vì thế, điện thoại chính là thứ để các cô khoe khoang. Điện thoại càng đắt tiền thì lại càng hãnh diện trước mặt các bạn khác.
Nhưng các cô chỉ là sinh viên, không có thu nhập, lấy đâu ra nhiều tiền để mua mấy chiếc điện thoại đắt tiền. Toàn bộ lớp học cũng chỉ có những sinh viên nhà giàu mới mua nổi điện thoại xịn mà thôi. Còn sinh viên gia đình bình thường như cô thì vẫn còn thua kém một bậc.
Lâm Tiêu Tiêu chính là thành viên trong các gia đình thua kém một bậc đó. Trước kia, nhiều lần cô cũng thổi bên tai Hoắc Minh Lãng, muốn anh ta mua cho cô một chiếc điện thoại xịn. Nhưng tất cả tiền lương của Hoắc Minh Lãng đều bị Lâm Phỉ Phỉ quản hết, căn bản không thể nào mua cho cô.
Kỳ thật, tiền của Hoắc Minh Lãng từ trước đến giờ không hề đưa cho Lâm Phỉ Phỉ quản lý. Anh ta không thích phụ nữ dùng tiền của mình làm đi dạo phố. Anh ta chỉ muốn tiết kiệm để gầy dựng sự nghiệp, nào đâu tiêu tốn một khoản tiền lớn cho Lâm Tiêu Tiêu chứ. Nhưng bây giờ thì khác. Nếu không chịu nhỏ ra một ít máu, chỉ sợ con cá sẽ bơi đi mất.
Dưới sự thúc giục của bạn học, cộng thêm trong lòng cô thật sự muốn có được một chiếc điện thoại xịn lòe với bạn bè, Lâm Tiêu Tiêu cắn môi, hơi chút do dự, cuối cùng vẫn thò tay nhận lấy món quà của Hoắc Minh Lãng.
Hoắc Minh Lãng thấy Lâm Tiêu Tiêu chịu nhận món quà của mình, lập tức biết được kế hoạch của anh ta đã thành công một nửa, liền nở nụ cười thân sĩ, nói với bạn học bên cạnh Lâm Tiêu Tiêu:
- Cô gái, Mật Mật phải cùng tôi về nhà ăn cơm với ba mẹ, em có muốn đi cùng không?
Ngụ ý, hai người chúng tôi muốn nói chuyện yêu đương, cô định lưu lại làm bóng đèn sao?
Cô bạn vội vàng thức thời nói:
- Không cần đâu. Em phải về trường học trước.
Lâm Tiêu Tiêu kỳ thật cũng muốn trở về trường cùng với bạn của mình, nhưng trong tay vẫn còn cầm món quà Hoắc Minh Lãng tặng cho. Bây giờ muốn bỏ rơi người ta, thật sự là không nói được mà.
Cái này chính là chiến thuật lạt mềm buột chặt.
Hoắc Minh Lãng nhìn trúng điểm này. Anh ta cũng không vội vã ôm lấy Lâm Tiêu Tiêu, vẻ mặt đau khổ nói:
- Mật Mật, chuyện lần trước là anh không đúng. Nhưng anh không phải cố ý, là chị của em... Cô ấy muốn câu dẫn anh, anh nhất thời không khống chế nổi nên mới thô bạo với em như vậy. Mật Mật, anh xin lỗi, thành thật xin lỗi em. Sau đó anh đã rất hối hận, rất muốn giải thích với em cho rõ ràng. Nhưng em cứ trốn tránh không chịu gặp anh.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất