Chương 78: Tại sao mẹ lại như thế?
- Nhất Phàm, Mật Mật tụi nó...
Lâm mẫu quýnh lên, nói chuyện không được rõ ràng.
- Tụi nó làm sao?
Lâm phụ cau mày, nửa con mắt còn chưa mở ra được.
- Hai đứa tụi nó ở... ở...
Trong đầu Lâm mẫu đột nhiên xẹt qua một suy nghĩ, vội vàng sửa lại:
- Không có gì. Em chỉ lo lắng hai đứa tụi nó trễ như vậy còn chưa trở về, không biết có xảy ra chuyện gì hay không?
Lâm phụ nghe xong, cũng không nghi ngờ gì, ngáp một cái rồi nằm lại xuống giường, mơ màng nói:
- Mấy ngày nay Mật Mật ở lại trường, đương nhiên sẽ không về nhà. Còn Nhất Phàm thì ngày nào cũng tăng ca đến khuya, đương nhiên cũng sẽ không về. Bà đừng quan tâm nhiều nữa, ngủ đi. Nếu không ngủ thì cũng đừng phá tôi chứ.
Nói xong, chỉ sau một cái xoay người, rất nhanh ông đã cất tiếng ngáy.
Lâm mẫu ngồi trên giường, mười ngón tay siết chặt, trong lòng gợn sóng.
Nói thật, bà thật sự rất hài lòng Hoắc Minh Lãng, rất thích chàng con rể đủ tiêu chuẩn này. Nếu lúc này bà nói với chồng phá vỡ mối quan hệ giữa Hoắc Minh Lãng và Lâm Tiêu Tiêu, chỉ sợ với tính tình của Lâm phụ, đứa con rể mà bà đốt đèn lồng tìm cũng không thấy nhất định sẽ bị đánh ra khỏi cửa.
Cho nên, để giữ lại “chàng rể tốt”, Lâm mẫu cố nhịn xuống không nói ra. Dù sao không phải đứa lớn thì cũng là đứa nhỏ. Tương lai bà nhất định là mẹ vợ của Hoắc Minh Lãng rồi.
Đêm nay, Lâm mẫu trở qua trở lại, một đêm không được ngon giấc.
Hôm sau, khi Lâm Tiêu Tiêu chuẩn bị đến trường, liền bị Lâm mẫu giữ lại:
- Mật Mật, mẹ xuống dưới mua thức ăn, đi cùng với mẹ nhé.
Lâm Tiêu Tiêu ôm chặt lấy cánh tay Lâm mẫu, nghiêng đầu tựa lên vai mẹ, làm nũng:
- Được mẹ, chúng ta đi.
Nhìn đứa con gái thân mật với mình như vậy, trong lòng Lâm mẫu cũng yên tâm hơn.
Hai người xuống cầu thang, Lâm mẫu kéo Lâm Tiêu Tiêu đến một góc, quan sát bốn phía không có ai, mới thấp giọng hỏi:
- Mật Mật, nói thật cho mẹ biết, con và Nhất Phàm bắt đầu từ khi nào vậy?
- Mẹ đang nói cái gì vậy?
Lâm Tiêu Tiêu nghe xong, kinh hãi, vội vàng phủ nhận:
- Con và anh rể quan hệ trong sáng, con không hiểu mẹ đang nói cái gì?
- Tối hôm qua mẹ thấy hết rồi, con cũng đừng có gạt mẹ. Chẳng lẽ con muốn cả đời lén lút với Nhất Phàm như vậy sao?
Lâm mẫu tiếc rèn sắt không thành thép, chỉ mạnh vào trán Lâm Tiêu Tiêu một cái.
Lâm Tiêu Tiêu nghe xong, dường như hiểu ra điều gì, ánh mắt sáng lên:
- Mẹ, ý của mẹ là... con có thể cùng với anh rể quang minh chính đại qua lại với nhau?
- Đương nhiên rồi.
Lâm mẫu thành thật nói:
- Nếu con thật sự thích Nhất Phàm, Nhất Phàm cũng thích con, vậy thì mẹ sẽ làm chủ cho hai đứa, để Nhất Phàm lấy con.
Lâm Tiêu Tiêu nghe vậy thì giật bắn mình, sững sờ nửa ngày sau mới lên tiếng:
- Mẹ, hôm nay có phải mẹ uống lộn thuốc rồi hay không? Anh rể có hôn ước với chị. Mẹ bảo anh rể lấy con, vậy thì chị làm sao?
- Mẹ sẽ tìm cho chị con mối hôn sự khác. Tóm lại, chuyện này cứ định như vậy đi. Chờ chị con trở về, mẹ nói với nó giải trừ hôn ước với Nhất Phàm. Đến lúc đó sẽ đính hôn cho con với nó, hoặc dứt khoát kết hôn cũng được.
Đầu óc Lâm Tiêu Tiêu không xoay chuyển kịp. Vốn tưởng rằng sau khi chuyện của cô và Hoắc Minh Lãng bị vỡ lỡ, Lâm mẫu nhất định sẽ giận dữ. Không ngờ bà lại ủng hộ cô, và đá Lâm Phỉ Phỉ vốn không làm gì sai ra ngoài, tác hợp cho cô. Lâm mẫu cũng thật là... bất công quá đi.
- Mẹ, có phải mẹ không phải là.... mẹ ruột của chị không?
Từ nhỏ đến lớn, Lâm mẫu luôn tốt với cô. Điều này khiến cho cô không từng dưới một lần nghĩ đến điều này. Cho đến hôm nay, rốt cuộc cô nhịn không được mà hỏi ra miệng.
Lâm mẫu khẽ giật mình, nghiến răng một chút, sau đó khoát tay nói:
- Con hỏi để làm gì? Tóm lại, chuyện của con và Nhất Phàm cứ quyết định như vậy đi. Mau đi học đi, trễ rồi.
Nói xong, cũng không đợi Lâm Tiêu Tiêu trả lời, bà liền đi lên cầu thang.
Nhìn theo bóng lưng của Lâm mẫu, Lâm Tiêu Tiêu cắn môi, nghi hoặc trong lòng càng lúc càng nhiều.
Thôn Oa Oa.
Ở lại thêm ba ngày, Lâm Phỉ Phỉ và Sở Tây Hàng rốt cuộc cũng quay trở lại thành phố.
Bởi vì Sở Tây Hàng đã hết ngày nghỉ phép.
Sau một cú cuộc điện thoại, Mạc Tiểu Lâu một lần nữa lái trực thăng xuất hiện trên không thôn Oa Oa.
Lâm Phỉ Phỉ an ủi Hắc Tử một hồi rồi mới chịu lên trực thăng.
Trên trực thăng, cô nhìn thấy Hứa Thần cũng có mặt, lại còn mặc áo khoác blouse trắng, so với cách ăn mặc ngày thường càng thêm nhã nhặn, tuấn tú.
- Hứa Thần, tại sao anh cũng đến vậy?
Sở Tây Hàng nhìn thấy Hứa Thần, không khỏi có chút nghi hoặc.
Lần trước anh đi cùng với Hứa Thần và Mạc Tiểu Lâu đến đây là vì lúc đó ba người ở chung một chỗ. Hôm nay Hứa Thần còn mặc áo bác sĩ, có thể thấy được có lẽ cậu ta đang ở chỗ làm chạy đến đây luôn.