Chương 83: Cạnh tranh kịch liệt
Tập đoàn A là một trong số ít những tập đoàn hiếm hỏi quy mô có thể sánh ngang với tập đoàn Triệu thị ở thành phố A. Trước kia, khi còn đi làm ở tập đoàn Triệu thị, Lâm Phỉ Phỉ đã từng có vài lần làm việc với tập đoàn CL này, cảm giác công ty đó không tệ, mội trường làm việc rất tốt. Cô còn nhớ, thư ký của tổng giám đốc tập đoàn lại là nam, một trường hợp rất ít khi gặp.
Ôm tâm trạng muốn thử thêm lần nữa, Lâm Phỉ Phỉ gửi sơ yếu lý lịch của mình cho CL. Chưa đầy nửa tiếng, đối phương đã hồi âm, gọi cô ngày mai mang theo hồ sơ đến phỏng vấn.
Lâm Phỉ Phỉ vui vẻ ngả mình xuống chiếc giường rộng rãi, nhìn trần nhà trắng như tuyết, sung sướng vô cùng. Nếu không phải lúc này Sở Tây Hàng đang đi làm, cô thật muốn ôm anh mà chia sẻ niềm vui này.
Ngày hôm sau, Lâm Phỉ Phỉ mặc một bộ đồ công sở rất nghiêm túc, sau đó còn đeo thêm đồ trang sức nhã nhặn, cả người toát ra tinh thần sảng khoái.
Nhưng khi đến tập đoàn CL, Lâm Phỉ Phỉ vốn đang rất tự tin liền đối mặt với nỗi lo lắng lớn. Bởi vì người đến phỏng vấn như cô rất nhiều, xếp thành một hàng dài, ít nhất phải có hơn trăm người.
Nam thì mang giày tây, nữ nhìn qua lanh lợi, dễ dàng nhận ra người nào cũng có được kinh nghiệm làm việc phong phú.
Thời buổi này đúng là cái gì cũng phải cạnh tranh kịch liệt.
Lâm Phỉ Phỉ mang theo tâm trạng lo lắng đợi mất hai giờ mới đến phiên cô.
Khi đến cửa phòng phỏng vấn, cô nhìn thấy bên trong chỉ có một người phụ nữ khoảng chừng ba mươi tuổi.
Người phụ nữ mặc một bộ âu phục màu đen, tóc ngắn trông rất năng động. Ngũ quan không tính là đẹp nhưng lại rất có nét. Hơn nữa cô còn là một người phụ nữ rất có khí chất. Tuy chỉ ngồi im một chỗ, nhưng uy lực tỏa ra từ người của cô cũng đủ để người ta phải phủ phục.
- Chào chị, tôi tên Lâm Phỉ Phỉ, tôi muốn ứng tuyển vào vị trí quản lý hành chính. Đây là lý lịch của tôi.
Lâm Phỉ Phỉ cũng đã gặp qua rất nhiều loại người trong xã hội, nên không bị khí thế của người phụ nữ áp đảo, ngược lại còn bình tĩnh đưa sơ yếu lý lịch của mình sang.
- Xin chào, mời ngồi.
Người phụ nữ kia khẽ gật đầu, đưa tay tiếp nhận hồ sơ của Lâm Phỉ Phỉ, liếc mắt nhìn đại khái, sau đó hỏi:
- Trước kia cô đã từng làm việc ở tập đoàn Triệu thị?
- Vâng.
Lâm Phỉ Phỉ nghiêm chỉnh gật đầu.
- Là thư ký trưởng của tổng giám đốc?
Ánh mắt sắc bén của người phụ nữ đánh giá Lâm Phỉ Phỉ từ đầu đến chân.
- Vâng.
Ánh mắt của cô ta khiến Lâm Phỉ Phỉ thấy không thoải mái. Cô biết rõ trong lòng mọi người thường hay cho là thư ký tương đương với tình nhân của tổng giám đốc. Hơn nữa còn là thư ký trưởng, chẳng khác nào tình nhân cao cấp.
- Vì sao bây giờ lại không làm nữa?
Người phụ nữ nhìn chằm chằm vào Lâm Phỉ Phỉ. Cái nhìn trần trụi giống như đang hỏi có phải đã bị tổng giám đốc quăng rồi không?
Lâm Phỉ Phỉ là người sống nội tâm, nếu người ta không nói thẳng thì cô cũng không giản thích. Cô cố gắng đè nén nỗi ưu phiền trong lòng, bình tĩnh trả lời:
- Tôi cảm thấy không thích hợp với môi trường ở đó nữa, nên tôi xin từ chức.
Người phụ nữ a một tiếng, thái độ rất khó nắm bắt, người đối diện không thể nào đoán ra trong lòng cô đang suy nghĩ chuyện gì. Cô lập tức nói:
- Trước kia cô làm thư ký, vì sao lần này lại xin phỏng vấn vị trí quản lý hành chính? Tôi nhớ trên thông tin tuyển dụng của tập đoàn CL có ghi là thông báo tuyển thư ký cho tổng giám đốc mà?
Ngụ ý của cô ta là có phải Lâm Phỉ Phỉ hoa mắt nhìn lầm rồi hay không.
Lâm Phỉ Phỉ thành thật trả lời:
- Xin chị hãy xem qua hồ sơ của tôi. Chuyên ngành của tôi là quản lý hành chính. Lúc trước, khi tôi đến làm việc cho tập đoàn Triệu thị, cũng chỉ là văn thư của phòng hành chính nhân sự, sau đó mới lên làm thư ký trưởng cho tổng giám đốc. Cho nên, tôi nghĩ rằng tôi hoàn toàn có đủ khả năng đảm nhiệm công việc này.
Khi còn làm việc ở tập đoàn Triệu thị, Lâm Phỉ Phỉ đích thật là một văn thư. Nhưng nhờ tác phong và thành tích trong công việc nên cô được thăng chức quản lý hành chính. Rồi, bỗng nhiên, Triệu Dã Thành chỉ đích danh điều động cô đến làm thư ký trưởng cho y. Đến bây giờ Lâm Phỉ Phỉ cũng không hiểu rốt cuộc là vì sao.
Lúc đó, tất cả mọi người đều hâm mộ chúc mừng cô, căn bản không biết cô thật sự không muốn đi. Cô rất thích công việc quản lý hành chính, tuyệt không hứng thú với công việc hầu hạ người khác, lại còn bị “chấm mút”.
Người phụ nữ nghe Lâm Phỉ Phỉ trả lời tự tin như vậy, gương mặt nghiêm túc rốt cuộc cũng nở nụ cười, sau đó đứng dậy, duỗi tay phải với Lâm Phỉ Phỉ, nói:
- Chúc mừng cô, cô đã phỏng vấn thành công. Ngày mai cô có thể đi làm. Tôi tên là Đỗ Mạn, quản lý hành chính của tập đoàn CL, mọi người nể tình nên gọi tôi một tiếng chị Mạn.