Một Đêm Thành Hoan

Chương 85: Bạo lực

Chương 85: Bạo lực

Lâm Phỉ Phỉ bất đắc dĩ than nhẹ:
- Toa Toa, cậu đã sớm biết Triệu Dã Thành là một tên khốn, cậu hãy nghe tớ một lần, rời khỏi anh ta đi.
Lâm Toa Toa đau khổ lắc đầu:
- Bây giờ tớ không thể rời đi được nữa. Mấy ngày hôm trước, em trai tớ kiểm tra sức khỏe, phát hiện bị bệnh máu trắng. Căn bệnh này phải tốn bao nhiêu tiền cậu cũng biết mà. Ba mẹ tớ đều làm nông, có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ? Còn tớ, một tháng em lãnh được bao nhiêu? Chỉ dựa vào tiền lương thì không thể chữa bệnh cho em trai được. Tớ đành phải nhờ Triệu Dã Thành. Anh ta đã tìm cho em trai tớ một bệnh viện tốt và bác sĩ giỏi về căn bệnh này. Tiền thuốc anh ta cũng chủ động gánh. Tớ còn có thể nói gì bây giờ, ngoài lòng cảm kích?
Nghe xong, Lâm Phỉ Phỉ kinh hãi:
- Vì sao cậu lại không nói chuyện này cho tớ biết?
- Nói thì thế nào? Chỉ làm cậu lo lắng hơn mà thôi. Tớ biết mấy ngày qua cậu lo tìm công việc đã đủ phiền phức rồi.
Lâm Toa Toa lau nước mắt, khẽ mỉm cười.
Hôm nay, cô bị hai chị em kia khi dễ nên cảm thấy đau lòng. Bằng không thì cô sẽ không kể chuyện của cô với Triệu Dã Thành cho Lâm Phỉ Phỉ. Bởi vì cô biết ngay từ đầu Lâm Phỉ Phỉ đã không tán thành việc cô qua lại với Triệu Dã Thành. Hết thảy đều là do cô tự chuốc lấy.
Lông mày Lâm Phỉ Phỉ cau lại, trầm ngâm một lát:
- Toa Toa, chi bằng tớ đi tìm người anh em của anh Tây Hàng. Khi đó, cậu không cần dựa vào Triệu Dã Thành nữa, thoát thân ngày nào tốt ngày đó.
- Không.
Lâm Toa Toa một lần nữa lắc đầu:
- Tớ không muốn cậu giống như tớ, dựa dẫm vào đàn ông, như vậy sẽ khiến anh ấy xem thường cậu. Cho dù anh ấy không xem thường cậu, người nhà anh ấy cũng sẽ biết. Phỉ Phỉ, cậu đừng nói nữa. Cậu tốt với tớ, cả đời Lâm Toa Toa này sẽ ghi tạc trong lòng. Còn chuyện của tớ, tớ sẽ tự xử lý.
Lâm Phỉ Phỉ đang muốn khuyên tiếp, Lâm Toa Toa lập tức lảng tránh:
- Quên nói cho cậu biết, Hàn Phong ra nước ngoài rồi.
Lâm Phỉ Phỉ nghe vậy thì giật mình. Sau khi hai người chia tay ở thôn Oa Oa, cô chưa từng gặp lại Hàn Phong, không thể nghĩ đến anh ấy đã ra nước ngoài. Im lặng một chút, Lâm Phỉ Phỉ hỏi:
- Đi nước nào vậy?
- Hàn Quốc.
Lâm Toa Toa nói:
- Cha của anh ấy là người Trung, còn mẹ là người Hàn Quốc. Điều này chắc cậu không biết.
- Thì ra là thế.
Lâm Phỉ Phỉ bừng tỉnh, khó trách cô cảm thấy khí chất của Hàn Phong khác với những người đàn ông khác. Thì ra anh là con lai Hàn.
- Tớ nghĩ có lẽ cậu biết người mà anh ấy thích chính là cậu?
Lâm Phỉ Phỉ cúi đầu, không dám nhìn Lâm Toa Toa:
- Tớ…tớ xin lỗi.
Lâm Toa Toa cười khổ:
- Không cần xin lỗi. Chuyện này cậu không có gì sai đâu. Người sai chính là Hàn Phong. Bây giờ anh ấy mất đi cơ hội theo đuổi cậu, đó chính là báo ứng. Lúc này anh ấy trở về Hàn Quốc cũng tốt, để mọi người có cơ hội suy nghĩ lại thật kỹ.
Lâm Phỉ Phỉ thật sự không muốn nhắc lại chuyện liên quan đến Hàn Phong. Mỗi một câu nói sẽ tương đương với việc xát muối lên vết thương Lâm Toa Toa:
- Đúng rồi, Toa Toa, tớ còn chưa nói cho cậu biết, tớ đã tìm được việc làm, là quản lý hành chính của tập đoàn CL.
- Đây là công việc ban đầu của cậu mà. Vậy thì tốt quá rồi.
Lâm Toa Toa thật sự cảm thấy cao hứng cho Lâm Phỉ Phỉ.
- Đúng vậy, cho nên tớ rất mong chờ đến ngày mai để được đi làm.
Hai người đang nói chuyện, đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng quát lớn:
- Lâm Phỉ Phỉ.
Lâm Phỉ Phỉ và Lâm Toa Toa giật bắn mình, vội ngẩng đầu nhìn lại, liền nhìn thấy Hoắc Minh Lãng không biết xuất hiện trước quán café từ khi nào, vẻ mặt như hung thần ác sát bước về phía Lâm Phỉ Phỉ.
- Hoắc Minh Lãng.
Lâm Phỉ Phỉ giật mình, đứng dậy xách túi định bỏ đi.
Nhưng Hoắc Minh Lãng đã vọt tới, dùng sức nắm lấy cánh tay Lâm Phỉ Phỉ, nghiến răng nói:
- Lâm Phỉ Phỉ, mấy ngày vừa qua em đi đâu, cũng không về nhà. Hôm nay rốt cuộc đã tìm thấy em rồi. Theo anh về nhà.
Nói xong, gã liền kéo Lâm Phỉ Phỉ ra ngoài.
- Không, tôi không muốn trở về cùng với anh.
Lâm Phỉ Phỉ sợ đến mức kêu lớn lên, sau đó giơ túi xách đập túi bụi vào người Hoắc Minh Lãng.
- Hoắc Minh Lãng, anh buông Lâm Phỉ Phỉ ra… A…
Lâm Toa Toa cũng nhảy về phía trước hỗ trợ, nhưng cô còn chưa đến gần, đã bị Hoắc Minh Lãng không biết thương hoa tiếc ngọc đá một cú vào bụng, ngã xuống đất cả buổi không đứng dậy nổi.
Lâm Phỉ Phỉ nhìn thấy Lâm Toa Toa bị thương vì cô, lại càng kích động:
- Hoắc Minh Lãng, anh điên rồi. Tại sao anh lại ra tay với Toa Toa như vậy? Anh thả tôi ra, thả tôi ra. A…
Không ngờ Hoắc Minh Lãng lại giơ tay hung hăng tát cho Lâm Phỉ Phỉ một bạt tai:
- Tiện nhân, cho rằng không đi làm thì tôi không tìm thấy cô sao? Xem trở về tôi xử lý cô như thế nào.
Nói xong, một tay túm chặt tóc Lâm Phỉ Phỉ, gã ngang ngược kéo cô ra ngoài cửa.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất