Chương 96: Chối bỏ trách nhiệm
Vị trí đối diện với ông Lâm là cửa ra vào, mà cửa thì không đóng, ngoài cửa chính là cầu thang. Bị bà Lâm đẩy mạnh như vậy, ông Lâm thì lại lớn tuổi rồi, không trụ vững được, cả người lao về phía trước, như quả bóng da lăn xuống cầu thang.
Đùng đùng đùng…
Xương cốt va chạm với cầu thang xi măng phát ra thanh âm va đập chói tai. Ông Lâm lăn hơn mười bậc thang, cuối cùng phịch một tiếng, đập vào vách tường phía đối diện, máu văng khắp nơi.
Ông hự nhẹ một tiếng rồi quay đầu sang một bên, không động đậy.
- Ông Lâm…
- Cha…
- Cha…
Bà Lâm, Lâm Phỉ Phỉ, Lâm Tiêu Tiêu đồng thời hét to lên.
Bà Lâm sợ đến choáng váng, hai chân mềm nhũn, hai tay run rẩy, ngã nhào xuống đất.
- Cút ngay.
Vừa thấy ông Lâm ngã xuống cầu thang không động đậy, Lâm Phỉ Phỉ cuống đến đỏ mắt, cô đẩy mạnh Lâm Tiêu Tiêu ra, xông xuống cầu thang.
- Cha…cha…
Lâm Phỉ Phỉ vội vàng nâng cha đang nằm trên mặt đất dậy, ôm chặt vào lòng. Mặt và đầu cha cô đầy máu, mùi tanh của máu bốc lên, nhuộm đỏ cả vạt áo trước của ông:
- Cha, ngàn vạn lần cha không được có chuyện gì, ngàn vạn lần đừng…
Lâm Phỉ Phỉ run rẩy rút điện thoại mang trong người ra. Người đầu tiên mà cô nghĩ đến chính là Sở Tây Hàng. Vì thế Lâm Phỉ Phỉ không chút do dự gọi điện thoại cho anh.
Sở Tây Hàng nghe điện thoại Lâm Phỉ Phỉ gọi đến, lập tức căn dặn cô không được di chuyển người của cha, sau đó gọi cho Hứa Thần.
Rất nhanh, xe cứu thương của bệnh viện Hứa Thần đã chạy đến dưới lầu, nhân viên cứu thương thuần thục đặt ông Lâm lên cáng cứu thương, bắt đầu sơ cứu.
Lâm Phỉ Phỉ theo sát phía sau, sợ đến toàn thân phát run.
Sở Tây Hàng ôm Lâm Phỉ Phỉ vào lòng, dịu dàng an ủi:
- Bảo bối, đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu, đừng sợ, có anh đây…
- Tây Hàng, em sợ, cha của em…ông ấy…
Lâm Phỉ Phỉ nép vào lồng ngực Sở Tây Hàng, nước mắt tuôn như mưa.
Bà Lâm và Lâm Tiêu Tiêu muốn ngồi cùng xe, nhưng người trong xe quá nhiều, không thể ngồi được. Cho nên hai người đi xe phía sau.
- Mật Mật, con nói cha của con có việc gì không? Nếu ông ấy ngã chết, có phải mẹ sẽ bị bắt không?
Bà Lâm sợ hãi nắm chặt tay Lâm Tiêu Tiêu. Lúc này, điều mà bà quan tâm nhất chính là bản thân mà không phải là thương thế của chồng mình.
Lâm Tiêu Tiêu nghe thấy thế, thì sợ hãi dùng sức đẩy cánh tay bà Lâm đang nắm chặt tay của cô ra, dịch người sang một bên, sắc mặt tái nhợt:
- Cha là bị mẹ đẩy xuống, chẳng có liên quan gì đến con. Con chỉ ra tay với Lâm Phỉ Phỉ, không đụng đến một đầu ngón tay của cha.
Ngụ ý, chính là đẩy hết tất cả trách nhiệm lên người Lâm mẫu.
Bà Lâm nghe xong, lập tức ngẩn cả người, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Lâm Tiêu Tiêu. Thật lâu sau mới vỗ đùi, lớn tiếng khóc to:
- Mày đúng là đứa không có lương tâm. Tao làm tất cả những việc đó vì ai chứ? Còn không phải vì mày sao? Bây giờ xảy ra chuyện, mày lại mặc kệ mẹ mày. Tại sao mày lại không có lương tâm như vậy? Uổng công tao mang thai mày mười tháng, thức đêm thức hôm nuôi mày, cho mày ăn ngon mặc đẹp, tạo điều kiện cho mày học lên đại học. Không thể tưởng tượng được mày lại đối xử với tao như thế? Trời ơi, tại sao đời của tôi lại khổ như vậy? Tôi không muốn sống nữa…
Lâm Tiêu Tiêu bị nghe bà Lâm than thở đến phát phiền, lấy điện thoại gọi cho Hoắc Minh Lãng. Hiện tại, quả thật cô cũng đã luống cuống rồi, chỉ muốn tìm người dựa vào.
Nhưng lúc này, Hoắc Minh Lãng vẫn còn đang bận “tăng ca” cùng nữ trợ lý Đào Kiều trong phòng làm việc. Đừng nói là Lâm Tiêu Tiêu, ngay cả chính bản thân anh ta tên họ là gì anh ta cũng chẳng còn nhớ. Trong mắt chỉ còn lại cực phẩm vưu vật Đào Kiều mà thôi. Tất cả những thứ còn lại đã bị anh ta ném lên chín tầng mây rồi.
Lâm Tiêu Tiêu gọi cho Hoắc Minh Lãng không được, trong lòng càng lúc càng sợ. Trong cơn hoảng loạn, cô bấm điện thoại gọi cho Tề Huy.
Tề Huy vừa mới tan tầm, về nhà tắm rửa xong liền nhàm chán ngồi trong phòng khách xem tivi. Đỗ Mạn vẫn còn đang tăng ca ở công ty.
Nghe Lâm Tiêu Tiêu gọi điện thoại, Tề Huy không nói hai lời, lập tức chạy đến bệnh viện tư nhân của Hứa Thần.
Ông Lâm đã được đưa vào phòng giải phẫu. Lâm Phỉ Phỉ, bà Lâm, Sở Tây Hàng, Lâm Tiêu Tiêu ngồi bên ngoài chờ kết quả, lòng nóng như lửa đốt.