Một Đêm Thành Hoan

Chương 95: Loạn thành một bầy

Chương 95: Loạn thành một bầy

Bà Lâm không cho là đúng, nói:
- Là mày không giữ được người đàn ông của mày, còn trách ai được nữa chứ? Cũng may mà mày còn đứa em gái. Bằng không thì đã bị mấy đứa bên ngoài cướp đi rồi. Lúc đó mày có muốn khóc cũng chẳng biết khóc ở đâu. Cho nên, mày cũng nên biết đủ. Dù sao Nhất Phàm vẫn còn là con rể của Lâm gia chúng ta. Vậy là được.
Lâm Phỉ Phỉ nghe xong, thiếu chút nữa thổ huyết.
Đây gọi là đạo lý gì vậy?
Đến hôm nay, xem như cô đã hiểu rằng mẹ cô bất công và cay nghiệt đến cỡ nào.
Nhắm mắt thật chặt, cô im lặng. Tất cả những lời nói lúc này đều đã không quan trọng.
Mở mắt ra lần nữa, Lâm Phỉ Phỉ cầm tờ giấy trong tay bà Lâm, sau đó vung bút tiêu sái ký tên của mình vào.
Bà Lâm nhìn thấy, mặt cười như hoa nở. Tuy nhiên, khi bà lại tờ giấy trong tay Lâm Phỉ Phỉ, thì không thể giật được. Bởi vì nó đã bị Lâm Phỉ Phỉ nắm thật chặt.
Lâm Phỉ Phỉ nhìn chằm chằm vào bà Lâm, hỏi gằn từng chữ:
- Mẹ, con có phải là con gái của mẹ không?
Lúc này, trong đầu cô chỉ còn một câu hỏi đó.
Từ nhỏ đến lớn, bà Lâm luôn đối xử bất công với cô. Cho nên hoài nghi điều này không chỉ có Lâm Tiêu Tiêu, mà còn có Lâm Phỉ Phỉ.
Chỉ là cô không dám hỏi thẳng, cho đến tận hôm nay.
Bà Lâm giật mình, gương mặt lập tức hiện lên vẻ oán hận như lần trước Lâm Tiêu Tiêu hỏi bà.
Nhìn dung nhan càng lúc càng xinh đẹp khi lớn lên của Lâm Phỉ Phỉ, bà càng lúc càng cảm thấy chướng mắt. Bà Lâm đột nhiên có một suy nghĩ muốn Lâm Phỉ Phỉ biến mất, để cô không hỏi được chân tướng.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng rầm thật lớn vang lên, cửa phòng đột nhiên bị người ta đẩy ra. Ông Lâm vẻ mặt giận dữ đứng ngay cửa ra vào.
- Ơ kìa ông…
Bà Lâm thấy ông Lâm đột nhiên xuất hiện, không khỏi kinh ngạc há to miệng:
- Không phải ông đi mua thức ăn sao?
Hôm nay vì cố ý bức Lâm Phỉ Phỉ giải trừ hôn ước với Hoắc Minh Lãng, bà Lâm cố tình gạt chồng ra ngoài. Bởi vì bà biết chồng mình rất yêu thương Lâm Phỉ Phỉ, tuyệt đối không cho bà cư xử với Lâm Phỉ Phỉ như vậy.
- Nếu không phải tôi quên mang tiền, nửa đường lộn trở lại, tôi làm sao biết bà dám làm mấy cái chuyện đáng khinh như thế này với Phỉ Phỉ?
Hai mắt ông Lâm đỏ bừng nhìn chằm chằm vào bà Lâm, lời nói giống như nặn qua từng kẽ răng. Vừa rồi ông ở ngoài đã nghe hết toàn bộ câu chuyện.
Quay người qua, ánh mắt ông Lâm sắc bén nhìn Lâm Tiêu Tiêu:
- Còn mày nữa. Mày dám dụ dỗ anh rể, sau đó còn dám vênh mặt lên như thế? Lâm gia tao làm sao lại sinh ra đứa con gái như mày? Mày đi học mấy năm, người ta dạy mày đọc sách, rốt cuộc là mày có cảm thấy thẹn với lương tâm hay không? Rốt cuộc mày có còn là người hay không? Lâm gia tao không có đứa con gái như mày.
Nói xong, ông liền giơ tay tát cho Lâm Tiêu Tiêu một cái.
Lâm Tiêu Tiêu không thể ngờ cha sẽ đánh cô như vậy, không kịp đề phòng, xoay người té ngã trên mặt đất.
Bà Lâm và Lâm Phỉ Phỉ thấy vậy thì sợ chết khiếp, cả hai đứng ngây tại chỗ, quên cả phản ứng.
Trong trí nhớ của hai người, ông Lâm lúc nào cũng mỉm cười vui vẻ, tính tình rất tốt. Từ nhỏ đến lớn, đừng nói là đánh hai chị em Lâm Phỉ Phỉ, cho dù là lớn tiếng quát mắng cũng chưa từng làm.
- Cha…cha đánh con? Tại sao cha lại đánh con…
Lâm Tiêu Tiêu ôm một bên mặt bị tát, vẻ mặt không dám tin nhìn ông Lâm, đột nhiên hung dữ lên, quay sang nhìn Lâm Phỉ Phỉ:
- Là chị, tại chị mà cha đánh tôi. Tôi sẽ giết chị.
Thét lên một tiếng, Lâm Tiêu Tiêu nhanh chóng bò dậy, dữ tợn đánh về phía Lâm Phỉ Phỉ.
Lâm Phỉ Phỉ đương nhiên không thể lường tới tình huống Lâm Tiêu Tiêu lại lao đến cô như vậy, cái cổ thanh mảnh bị hai tay Lâm Tiêu Tiêu bóp chặt, đẩy mạnh vào vách tường.
Lâm Tiêu Tiêu đã tức đến đỏ mắt, vừa nghĩ đến người cha vốn lúc nào cũng yêu thương mình lại vì Lâm Phỉ Phỉ mà đánh mình, Lâm Tiêu Tiêu hận không thể xé xác Lâm Phỉ Phỉ ra. Cho nên, vừa bóp vào cổ Lâm Phỉ Phỉ, hai tay của cô liền dùng sức bóp chặt.
- Thả…tay.. khụ khụ…
Lâm Phỉ Phỉ bị bóp chặt đến không thở nổi, cả khuôn mặt đỏ bừng, phổi bành trướng như muốn nổ tung, lời muốn nói cũng không nói ra được.
- Con ranh này, mày điên rồi, mau thả chị mày ra.
Ông Lâm thấy Lâm Tiêu Tiêu đột nhiên động thủ với Lâm Phỉ Phỉ như vậy, lập tức bước tới, định gỡ tay Lâm Tiêu Tiêu ra.
- Này ông, không cho phép ông đánh con gái của tôi.
Bà Lâm cho rằng Lâm phụ muốn đánh Lâm Tiêu Tiêu lần nữa, liền đẩy mạnh sau lưng ông Lâm một cái. Kết quả…


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất