Một Đêm Thành Hoan

Chương 98: Mỹ phụ thần bí

Chương 98: Mỹ phụ thần bí

Nếu như qua đêm nay thì sẽ không còn việc gì. Nhưng nếu không qua khỏi thì… không thể cứu được nữa rồi.
Lâm Phỉ Phỉ lo lắng canh chừng bên cạnh giường ông Lâm, nhẹ nhàng nắm tay ông, nhắc lại những chuyện khi còn bé. Bởi vì Hứa Thần nói, tốt nhất nên trò chuyện cùng bệnh nhân. Như vậy, tỷ lệ bệnh nhân có thể tỉnh sẽ cao hơn.
Sở Tây Hàng vẫn ở bên cạnh Lâm Phỉ Phỉ, an ủi cô, lo lắng cùng cô.
Bà Lâm chột dạ nên đợi bên ngoài phòng bệnh. Bà sợ chồng sẽ không tỉnh, cứ như vậy mà rời bỏ thế gian. Đến lúc đó, bà chẳng những không hưởng được phúc của con gái, ngược lại còn phải vào tù chờ chết.
Lúc này, lại chẳng biết Lâm Tiêu Tiêu đang đi đâu. Bà Lâm một mình đi qua đi lại trên hành lang ngoài phòng bệnh. Cuối cùng, bà cắn răng rời khỏi bệnh viện, vẫy một chiếc taxi, chạy vội đến một căn biệt thự.
Bên ngoài căn biệt thự, bà Lâm do dự rất lâu, rốt cuộc vẫn nhấn chuông cửa.
Rất nhanh có một người giúp việc chạy ra.
- Bà tìm ai?
Cô giúp việc thấy bà Lâm ăn mặc như người nông thôn lên tỉnh, trong giọng nói có vài phần khinh miệt.
Bà Lâm vốn là người tâm cao khí ngạo, nhưng lúc này không thể không cúi đầu:
- Cô gái, tôi muốn tìm bà chủ của cô, Giang San. Tôi có việc rất gấp, muốn gặp cô ấy ngay.
Cô giúp việc nghe Bà Lâm nói muốn tìm bà chủ, ánh mắt càng thêm khinh miệt, cười chế giễu:
- Bà chủ của chúng tôi, bà muốn gặp là gặp sao? Lại còn gọi thẳng tên bà chủ của chúng tôi nữa? Bà cho rằng bà là ai chứ?
Bà Lâm nghe xong, trong lòng phát hỏa, nhưng vẫn cắn răng chịu đựng, mỉm cười nói:
- Tôi là chị dâu của Giang San, tôi tên Lý Mai Hoa. Nếu cô không tin, có thể đi hỏi bà chủ của cô xem có quen với tôi hay không. Tôi có việc gấp lắm. Cô gái, xin cô sắp xếp một chút. Nếu không, hậu quả sẽ không chịu nổi, không phải là việc tôi và cô có thể gánh vác được đâu.
Quả nhiên, nghe bà nghiêm trọng hóa vấn đề như vậy, cô giúp việc do dự một lát, cuối cùng nói một cách bất đắc dĩ:
- Được rồi, vậy bà chờ ở chỗ này.
Nói xong cô ta liền đóng cửa đi vào thông báo.
Rất nhanh liền quay ra.
Sắc mặt cũng thay đổi 360 độ, tươi cười mở cửa cho bà Lâm:
- Bác gái, bà chủ bảo bác vào phòng nói chuyện.
Ai bảo bà chủ khi nghe đến cái tên Lý Mai Hoa, lập tức biến sắc, sau đó bảo cô giúp việc mau ra mời. Lúc này, cô có ăn gan báo cũng không dám khinh khi bà Lâm.
Bà Lâm hừ một tiếng, sau đó vênh váo, hung hăng giáo huấn cô giúp việc vài câu mới hả giận.
Vừa tiến vào căn biệt thự cao cấp, bà Lâm lập tức cảm thấy như tiến vào nhà một đại quan viên nào đó, thấy cái gì cũng đều mới lạ, kinh ngạc nhìn đến muốn lòi mắt ra.
Cô giúp việc dẫn bà Lâm đến một gian phòng, sau đó kính cẩn lui ra ngoài.
Trong phòng, một quý phu nhân mặc váy dài màu xanh ngọc ngồi trên một chiếc ghế dựa lớn sát cửa sổ, bởi vì đưa lưng về phía bà Lâm, nhất thời bà Lâm không thể nhìn rõ dung mạo của người đó.
- Giang San, là cô sao?
Bà Lâm hỏi dò một câu.
- Chị tìm tôi có việc gì?
Giọng điệu của người phụ nữ rất lạnh nhạt, không hề có chút hơi ấm:
- Không phải tôi đã nói với chị rồi sao? Không phải vạn bất đắc dĩ thì đừng đến tìm tôi, trừ phi Niếp Niếp của tôi xảy ra chuyện.
Nói đến hai chữ Niếp Niếp, giọng nói lạnh như băng của người phụ nữ mới có chút nhiệt độ.
Đột nhiên người phụ nữ đó đứng bật dậy, mặt đối diện bà Lâm, gấp giọng nói:
- Chẳng lẽ Niếp Niếp của tôi xảy ra chuyện?
Khi người phụ nữ này quay người lại, bà Lâm rốt cuộc đã nhìn thấy rõ dung mạo của chị ta.
Trong lòng không khỏi rên rỉ, tại sao vận mệnh lại bất công như thế?
Năm nay bà bất quá cũng chỉ 45 tuổi, nhưng tóc đã bạc da đã mồi, là dáng vẻ già trước tuổi của mấy bà phụ nữ nông thôn. Còn người phụ nữ trước mặt cũng chỉ nhỏ hơn bà có năm tuổi mà thôi.
Rõ ràng là bốn mươi tuổi, nhưng nhìn qua chỉ giống như ba mươi, làn da trắng nõn, bóng loáng, dáng người thon thả, có lồi có lõm, dung mạo xinh đẹp động lòng người, so với thời thiếu nữ còn tăng thêm vài phần mị hoặc.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất