Một Đời Mò Mẫm, Bước Đi Trên Băng Mỏng

Chương 4

Chương 4
Tôi và ba người còn lại có đầu bếp riêng chuẩn bị bữa trưa ở tầng một.
Mà đa phần những gia đình có chút thế lực hoặc gia cảnh trung bình thì miễn cưỡng dùng bữa ở tầng hai.
Số còn lại là những người có gia cảnh bình thường, ở tầng ba.
Đại khái ăn uống không được tốt cho lắm.
Ví dụ như Tạ Diễn.
Nhưng tôi lại thấy Tạ Diễn ở tầng một đang bưng một cái khay, trong mắt mang theo vẻ mông lung và kinh ngạc.
Đồng phục của cậu ta dính đầy vết thức ăn lớn, giống như vô ý làm đổ khay cơm.
Thế nhưng, càng thu hút sự chú ý hơn là Thẩm Diệp mặt đã đen lại, đồng phục cũng dính vết bẩn tương tự.
Ở trường chúng tôi, có một quy tắc bất thành văn nhưng mọi người đều ngầm thừa nhận.
Thẩm Diệp, Lục Dịch, Sở Chước, và tôi, là những người ở đỉnh cao nhất của trường.
Chỉ riêng gia thế thôi đã là điều mà người khác không thể sánh bằng. Chúng tôi là mối quan hệ mà mọi người chen chúc nhau muốn có được.
Lục Dịch khẽ thở dài một tiếng, trong giọng nói mang theo sự tiếc nuối:
"Haiz, lại là cái tình tiết sáo rỗng này."
Rồi cậu ta quay đầu nhìn tôi, thong thả lên tiếng hỏi:
"Tháng này A Diệp đã bị úp cơm lên người lần thứ năm rồi đấy. Cậu nhìn mặt nó kìa, sắp đen hơn cả đáy nồi rồi.
"A Lễ, tháng này cậu mấy lần rồi?"
Tôi nghiêm túc suy nghĩ, nhớ lại mỗi lần bị úp, khẽ thống kê:
"Chín lần."
Vẻ mặt Lục Dịch đột nhiên trở nên đắc ý, cậu ta chỉ tay vào tôi cười ha hả, như đang khoe khoang:
"Quả nhiên vẫn là tôi được yêu thích nhất! Tôi bị úp mười sáu lần! Mười sáu lần! Tôi biết ngay mà, một kẻ mặt lạnh như băng, một tên giả đứng đắn, sao có thể so được với tôi? Ha ha ha ha ha!"
Tôi đạp văng tên Lục Dịch đang lên cơn động kinh kia ra, bởi vì những học sinh đi từ tầng một lên tầng hai lúc đó đều nhìn chúng tôi với vẻ kinh ngạc.
Ngay cả những học sinh ban đầu vây quanh xem trò cười của Tạ Diễn và hai người trong cuộc cũng ném ánh mắt khinh bỉ về phía chúng tôi.
Thật là mất mặt.
Thẩm Diệp gọi tên tôi, tôi liền túm lấy Lục Dịch đi về phía cậu ta.
Thẩm Diệp dáng người thon dài, đứng đó toát ra vẻ uy áp, nhưng điều khiến tôi không ngờ là, đứng đối diện cậu ta, Tạ Diễn với khuôn mặt thanh tú lại không hề kém cạnh.
Tôi hơi ngẩng đầu, lại nhìn Lục Dịch có chiều cao gần bằng mình, cậu ta vậy mà còn thấp hơn Tạ Diễn một chút.
Không phải nói Tạ Diễn là vợ tôi sao?
Sao lại có chuyện vợ cao hơn chồng chứ.
Đám bình luận toàn lừa người.
Ánh mắt Thẩm Diệp nặng nề, khuôn mặt lạnh như băng vốn có giờ lại lộ rõ nhiều cảm xúc, cậu ta ra hiệu cho tôi và Lục Dịch:
"Đuổi đi."
Ý nói là đuổi Tạ Diễn đi.
Xung quanh một trận xôn xao, mọi người bắt đầu xì xào bàn tán. Không vì gì khác, chỉ vì hành động bất thường lần này của Thẩm Diệp.
Bởi vì thường xuyên gặp phải chuyện này, chúng tôi đã chai sạn, thậm chí còn chuẩn bị riêng mấy chục bộ đồng phục.
Nhưng bây giờ, Thẩm Diệp thế mà lại ở trước mặt mọi người muốn đuổi Tạ Diễn.
Chưa nói đến việc trường này có phải nhà cậu ta mở hay không.
Tôi muốn hỏi một chút, cái giọng điệu tổng tài bá đạo này của cậu ta là sao hả?
Tôi nhìn Tạ Diễn nhíu mày, đôi mắt xinh đẹp xa cách không hề có vẻ hoảng sợ hay lo lắng, ngược lại còn chế giễu cười nhạt, dường như không mấy để ý.
Lúc này tôi chuẩn bị lên tiếng, mọi người đều nghĩ tôi sẽ làm nhục Tạ Diễn, cái tên học sinh nghèo "cố ý" gây sự chú ý với bạn thân như thế nào.
Thậm chí ánh mắt của Tạ Diễn cũng rơi vào người tôi.
Tôi lại như một cái máy móc chuyển ánh mắt sang Thẩm Diệp, mệt mỏi lên tiếng hỏi:
"Dựa vào cái gì là tôi? Bảo Lục Dịch làm đi."
Mọi người giật mình một cái, suýt nữa thì ngã lăn ra đất.
Lục Dịch lúc này cũng bất mãn phàn nàn:
"Tôi cũng không làm, dựa vào cái gì là tôi? Bảo Sở Chước làm đi."
Sở Chước đang nghỉ phép hắt xì một cái rõ to.
Ngay sau đó trên màn hình bình luận toàn là khen tôi:
【Đây là kế sách của thiếu gia! Để bảo vệ vợ, thiếu gia dùng cái đầu đã rỉ sét của mình, thật là khó cho cậu ta.】
Không phải, chỉ là lười làm chuyện đó thôi.
【Trời ơi, thiếu gia manly quá đi! Yêu mất thôi.】
Ừm, cũng tàm tạm thôi, vẫn luôn manly mà.
【Thiếu gia đúng là đồ giả đứng đắn, ngoài mặt thì không quan tâm, trong lòng yêu chết đi được rồi đúng không?】
Không có, tôi và Tạ Diễn không quen nhau.
Tôi âm thầm đáp lại từng câu bình luận trong lòng, nói thật, được khen đến nỗi có chút vui vẻ.
Ai ngờ màn hình bình luận lại nhảy ra một câu:
【Mọi người đừng khen nữa, thiếu gia lại hả hê trong lòng đấy.】
Hả?
Ai xâm nhập hệ thống não của tôi vậy?
Tôi sẽ kiện.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất