Chương 5
Thẩm Diệp có chút không tha, cậu ta nhướn mày nhìn Tạ Diễn, khẽ cười một tiếng, giọng điệu mang theo vẻ chế giễu:
"Tạ Diễn, hết đưa thư tình lại đến giả vờ tình cờ gặp? Cậu muốn làm người của tôi đến vậy sao?"
Vốn tưởng rằng Tạ Diễn sẽ dịu giọng xuống, ngây thơ rơi lệ lắc đầu nói mình không có.
Ai ngờ cậu ta không hề sợ hãi đối diện với ánh mắt của Thẩm Diệp, nghiêm mặt lại, đôi mắt đào hoa nhìn chó cũng thâm tình lúc này lại mang theo vài phần áp bức:
"Thư tình? Tình cờ gặp?
"Thẩm Diệp, thiếu tình yêu thì đi quán bar làm trai bao đi, đầy người yêu cậu."
Tôi thừa nhận, lời này của Tạ Diễn vừa thốt ra, tôi có chút bội phục cậu ta.
Thủ khoa mắng người đúng là khác biệt, không giống tôi, chỉ biết cạn kiệt vốn từ mà thốt ra ba chữ "cậu bị bệnh".
Bất quá cái người dám khiêu khích Thẩm Diệp như vậy lần trước chắc cỏ trên mộ đã cao một mét rồi nhỉ?
Thẩm Diệp bị chọc giận, nghiến răng nghiến lợi gọi tên Tạ Diễn, bộ dạng như muốn nuốt sống cậu ta.
Đám bình luận xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn, bắt đầu hoan hô:
【Tình yêu ngang sức ngang tài a a a a ngon quá! Thẩm Diệp đối với Tiểu Diễn thật sự rất khác biệt!】
【Không ai thấy Lục Dịch và Tiểu Diễn cũng rất ngon sao? Cái mô típ lãng tử quay đầu tôi siêu thích luôn.】
【Không phải, Sở Chước khi nào mới xuất hiện vậy, người khác đều gặp vợ hết rồi, cậu ta còn kiên trì với giải piano toàn quốc à?】
【Tôi nhớ Thẩm Diệp mới là cặp đôi chính thức mà! Mấy người đừng ship lung tung nữa!】
Vẻ mặt ỉu xìu ban đầu của tôi khẽ động đậy, trong lòng trầm ngâm một lát.
Xin lỗi?
Vậy Tạ Diễn rốt cuộc là vợ của ai?
Tôi âm thầm trừ một điểm của Tạ Diễn trong lòng.
Tuy rằng tôi không có ý gì với cậu ta, nhưng cậu ta cũng không thể coi tôi là người dự phòng.
Đám bình luận thật sự quá ảnh hưởng đến tôi, khiến bây giờ tôi thỉnh thoảng lại ngẩn người ra.
Đến khi tôi hoàn hồn lại, Tạ Diễn đã túm được một tên đầu vàng trong đám đông, rồi mạnh tay quật ngã xuống đất.
Tên đầu vàng đau đớn kêu lên một tiếng, miệng còn chửi rủa:
"Đồ nghèo hèn, mẹ kiếp mày thả tao ra, biết tao là ai không hả?! Dám đối xử với tao như vậy?!"
Tạ Diễn mặt không cảm xúc vặn cánh tay hắn, tên đầu vàng lại rên rỉ.
Tạ Diễn hỏi hắn:
"Thư tình là ai đặt? Kẻ lừa tao xuống tầng một rồi đẩy tao là ai?"
Tên đầu vàng đau đến mức mồ hôi túa ra trên trán, mặt mày dữ tợn và chật vật thừa nhận:
"Là tao, là tao được chưa!"
Thẩm Diệp nắm chặt bàn tay đến trắng bệch, xem ra, tuy Tạ Diễn đã giải thích hiểu lầm, nhưng cậu ta dường như càng thêm ghét Tạ Diễn.
Có câu nói thế nào nhỉ?
Yêu càng sâu, hận càng nhiều.
Vậy Tạ Diễn thật ra là vợ của cậu ta sao?
Người xung quanh vây càng lúc càng đông, đầu óc tôi ong ong.
Thật sự không muốn ở lại nữa, tôi đẩy đám đông ra, bỏ lại Lục Dịch, Thẩm Diệp rồi định rời đi.
Lúc này, tên đầu vàng vừa được thả ra đột nhiên tiện tay chộp lấy khay cơm trên tay người đi đường rồi mạnh tay ném về phía Tạ Diễn.
Học sinh xung quanh không biết ai kinh hô một tiếng, rồi cả đám hít một hơi lạnh.
Tiếp theo liền xuất hiện cảnh tượng này.
Tôi đột nhiên chắn trước người Tạ Diễn, chóp mũi mạnh mẽ va vào cằm cậu ta, vì quá gần, môi Tạ Diễn suýt nữa thì chạm vào má tôi.
Đồng phục phía sau lưng bị thức ăn làm bẩn một mảng lớn, dính nhớp, còn có mùi cơm xộc vào mũi tôi.
Tôi cứ như vậy mà "anh hùng cứu mỹ nhân" trước mặt mọi người.
Trong mắt Tạ Diễn có thêm vài phần ngỡ ngàng, khẽ nuốt nước bọt một cách khó nhận ra, tay lại cứng đờ giữa không trung không biết muốn làm gì.
Sau đó, tôi chậm rãi đứng thẳng người, bỏ qua vành tai đỏ ửng của Tạ Diễn, chỉnh lại tay áo, vẻ mặt vẫn không có gì thay đổi, rời khỏi căng tin dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Trên đường đi thay quần áo, tôi càng nghĩ càng tức.
Mẹ nó, rốt cuộc là thằng khốn nào ngáng chân tôi hả?
Tôi sẽ kiện.
Nhưng sau đó, trường học lại càng đồn tôi lên tận mây xanh.
【Trình Hựu Lễ của F4 chỉ bằng một hành động đã ngăn chặn được trò hề ở căng tin.】
……
Cái bài này ai đăng vậy?
Tôi sẽ kiện.
Tên đầu vàng bị đuổi học rồi, nếu không phải tại hắn, Thẩm Diệp sao có thể mất mặt lớn như vậy?
Nhưng cũng nhờ hắn, từ đó về sau, không còn ai úp cơm lên người tôi nữa.