Chương 8: [HẾT]
Lúc này ta mới nhận ra Mạc Hàn có thể đã xảy ra chuyện, ta chạy đến cung điện vừa nãy Mạc Hàn xem bệnh.
Chỉ có Hoàng thượng đang bệnh nặng nằm bên trong, không thấy bóng dáng Mạc Hàn.
“Bệ hạ thứ tội, phu quân của thần thiếp đâu? Hồi nãy y vào xem mạch, người đi đâu rồi ạ?”
Hoàng thượng nằm trên long sàng, một giọt nước mắt đục ngầu lăn dài nơi khóe mắt.
“Minh Châu… ngươi thật sự… không thể tha thứ cho Tắc nhi sao? Hắn mấy năm nay luôn si tâm vọng tưởng về ngươi, giờ đã hóa điên rồi. Không có ngươi, hắn sẽ phát điên mất…”
Ta chạy ra ngoại điện tìm kiếm, vẫn không thấy bóng dáng Mạc Hàn. Một nỗi sợ hãi kinh hoàng dâng lên trong lòng ta.
Vệ Thừa Tắc muốn đưa tay chạm vào ta, ta tát cho hắn một cái.
“Phu quân của ta đâu? Mạc Hàn đâu? Ngươi giấu y ở đâu rồi?”
Vệ Thừa Tắc sờ giọt máu nơi khóe môi, không giận mà cười: “Chỉ cần ngươi thành thân với ta, ta sẽ thả Mạc Hàn.”
Ta rút thanh trường kiếm ra, chĩa vào cổ họng Vệ Thừa Tắc: “Ngươi nghĩ một Minh Châu tướng quân oai hùng như ta sẽ bị ngươi uy hiếp sao? Mau thả Mạc Hàn ra!”
Vệ Thừa Tắc không những không né, mà còn nghênh đón.
“Lục gia ngươi mấy đời trung quân ái quốc, ta cá ngươi sẽ không làm chuyện dại dột.”
Ta vội vàng rụt tay lại.
Điên rồi, hắn thật sự điên rồi.
Vệ Thừa Tắc để lại một bộ hỉ phục cho ta, nói rằng đến ngày đại hôn, hắn tự nhiên sẽ cho ta gặp Mạc Hàn.
Nhưng đến ngày đó, ta lại thấy hai thi thể trước.
Một là Hoàng thượng. Lẽ ra Mạc Hàn có thể giúp người sống thêm năm sáu năm nữa, đáng tiếc Vệ Thừa Tắc đã giấu Mạc Hàn đi, Hoàng thượng bệnh nặng không qua khỏi.
Một là Tạ Tư Vận. Nàng ta vì một bài thơ mà nơm nớp lo sợ bao năm, rồi chịu hết lời chế giễu của thiên hạ. Giờ lại phạm tội phản quốc, vị đệ nhất tài nữ cứ thế mà lụi tàn, không thể chấp nhận được sự sụp đổ ấy mà tự tử trong ngục.
Mẹ của Tạ Tư Vận - trưởng công chúa, liên kết với tông thất mưu phản, đã vây kín đến tận cửa cung.
Vệ Thừa Tắc mặt không đổi sắc, khăng khăng muốn cùng ta bái đường thành thân.
“Minh Châu, bỏ lỡ bao năm qua, hôm nay cuối cùng ta cũng được như ý nguyện.”
Ta giật tấm khăn trùm đầu màu đỏ xuống, lắc đầu.
“Ta không thể bái đường với ngươi, A Tắc, nói cho ta biết đi, Mạc Hàn rốt cuộc đang ở đâu?”
Nghe thấy cách xưng hô này, Vệ Thừa Tắc dường như cũng nhớ lại vài chuyện cũ.
Thật ra, khi ta vào cung chờ gả, ta và hắn không phải là lần đầu gặp mặt.
Năm đó ta sáu tuổi, Vệ Thừa Tắc cũng bằng tuổi ta. Hắn bẩm sinh yếu đuối, thường xuyên bị những đứa trẻ khác trong tông thất bắt nạt.
Ta từ nhỏ đã tính tình ngỗ nghịch, thấy người khác bắt nạt kẻ yếu là không thể chịu nổi, liền xông lên đánh cho đám tông thất tử đệ kia tan tác.
Vệ Thừa Tắc bé nhỏ nấp sau lưng ta, dường như vô cùng quyến luyến ta.
Lúc đó, ta gọi hắn là A Tắc.
“A Tắc, ngươi sinh ra yếu ớt thế này, sau này làm vợ ta nhé?”
Vệ Thừa Tắc đỏ mặt lắc đầu: “Ngươi là nữ nhi, sao có thể cưới vợ? Phải cưới, cũng là ta cưới ngươi.”
Nhưng sau này, mọi thứ đều sai lệch.
Mắt Vệ Thừa Tắc đỏ hoe, giọng điệu gần như đau khổ: “Minh Châu, trong lòng ngươi, hắn quan trọng đến vậy sao?”
Ta im lặng gật đầu. Vệ Thừa Tắc ấn vào một cơ quan dưới ngai rồng, Mạc Hàn chui ra từ bên dưới.
“Các ngươi đi đi.”
Vệ Thừa Tắc quay lưng, đi về tẩm cung của mình.
Bên ngoài tiếng giết chóc vang trời, ta dẫn Mạc Hàn tìm Lục Bưu, dẫn Lục gia quân vào cung dẹp loạn.
Sau khi trưởng công chúa bị bắt, mọi người đều nói, không thấy bóng dáng Vệ Thừa Tắc đâu.
Đột nhiên, căn phòng cất giữ thơ họa bỗng bốc cháy, Vệ Thừa Tắc đã tự thiêu bên trong rồi!
Hắn ôm cuộn thơ đó, vĩnh viễn biến mất trên cõi đời này.
Tông thất Đại Ngu diệt vong, ta ở Yến Bắc vốn đã có tiếng tăm, Lục gia lại được bách tính yêu mến qua nhiều thế hệ. Ta được tôn lên làm tân Nữ hoàng.
Sau khi lên ngôi, ta và Mạc Hàn cùng nhau đi tảo mộ phụ thân.
Trước mộ phụ thân, ta lặng im rất lâu.
Năm xưa phụ thân chỉ mong ta gả vào hoàng thất để có một nơi chốn tốt đẹp, nào ngờ bản thân ta lại trở thành hoàng thất.
Nhưng tâm nguyện của phụ thân cũng coi như đã thành hiện thực, ta giờ đây sống rất hạnh phúc bên Mạc Hàn.
Sau này, con trai của ta và Mạc Hàn kế vị ngôi vua. Hắn văn võ song toàn, tính cách kiên cường, còn nhỏ tuổi nhưng đã có phong thái của một minh quân.
Cuối cùng vẫn đưa được đến kết cục triều đình êm ấm, lòng dân quy phục.
Ta và Mạc Hàn ẩn danh, cùng nhau du ngoạn khắp nơi, sống đến năm chín mươi chín tuổi.
(Hết)