Editor: Cỏ May Mắn
–
Anh trai, Thời Dư.
Xưng hô này hiển nhiên không thích hợp cho hai người trưởng thành sắp gần ba mươi tuổi, trong đó chứa đựng quá nhiều tính k1ch thích và ám chỉ có chủ ý.
Bầu không khí nhất thời ngưng trệ, Chu Thời Dư nhanh tay vòng qua ôm eo Thịnh Tuệ, trong mắt anh phản chiếu đôi mắt lấp lánh của cô.
Anh nhận ra Thịnh Tuệ và cô người yêu mà anh hằng mong đợi trước khi kết hôn đã sớm khác nhau hoàn toàn.
Người yêu của anh lúc đó dịu dàng, mềm mại, mỗi lần nhìn bóng dáng mảnh mai của cô từ xa, Chu Thời Dư không khỏi cảm thấy yêu cô vô hạn, sợ làn gió lạnh thổi qua sẽ làm tổn thương cơ thể yếu đuối của cô.
Nhưng người trong vòng tay anh bây giờ có vẻ hơi khác một chút.
Sự tốt bụng và tinh tế ngày xưa của cô vẫn không thay đổi, nhưng ngày qua ngày, cô trở thành dáng vẻ mà ngay cả Chu Thời Dư cũng phải cảm thán: Cô đủ mạnh mẽ để tự mình đối đầu, đủ kiên cường không bị bão tuyết làm cho suy sụp, đủ sáng suốt để biến đau khổ thành hy vọng cho cuộc sống.
Cô không bằng lòng làm một kẻ yếu đuối tìm nơi nương tựa trong vòng tay anh mà muốn đứng trước mặt anh, dùng thân hình mảnh khảnh của mình để dốc sức bảo vệ người mình yêu.
“…… Em sắp đi làm muộn rồi.”
Giọng nữ mềm mại kéo dòng suy nghĩ của anh trở lại, Chu Thời Dư cảm nhận được Thịnh Tuệ giãy giụa trong lòng mình, hai cánh môi mềm mọng đóng mở, cố ý đọc chậm bốn chữ nào đó.
Khẩu hình vô cùng rõ ràng.
Khát khao chiến thắng bấy lâu nay lại trỗi dậy, Chu Thời Dư dùng lòng bàn tay ngăn cản không cho cô bỏ chạy, ép người phụ nữ không sợ anh từng tấc, từng tấc một vào tủ kính phía sau.
Lúc ở nhà anh không còn đeo kính, đôi mắt đen hơi nheo lại, đồng thời giọng nói khàn khàn không còn dịu dàng mà đem lại cảm giác khá áp bức:
“Anh không nghe thấy, lặp lại lần nữa đi.”
Tiếc là hiệu quả uy hiếp chẳng mấy rõ ràng.
Khi bốn mắt hai người đối diện nhau, đôi mắt như bạch hồ của Thịnh Tuệ đột nhiên cong lên, ý cười trong đó khiến lòng Chu Thời Dư cảm thấy ngứa ngáy.
Người phụ nữ không bỏ chạy, chỉ liếc mắt nhìn kẻ đang uy hiếp vẫn không quên dùng bàn tay to lớn bảo vệ eo cô khi nó chạm vào tủ kính, cô nhún vai thong thả nói:
“Không nghe thấy thì thôi.”
“……”
Chu Thời Dư nghe vậy không khỏi nhướng mày, gần như bị chọc tức mà bật cười, bàn tay phải đặt ở eo Thịnh Tuệ không ngừng tiến lên trên rồi dừng lại ở đốt xương cùng, nhanh chóng tìm được nốt ruồi nhỏ mà mình cực kỳ quen thuộc kia.
Ban đêm anh làm cô thả lỏng cũng như vậy, bàn tay khéo léo của anh ấn vào phần xương cứng cáp, sau đó không nhẹ không nặng mà vân vê.
Sau khi kết hôn, Chu Thời Dư càng ngày càng nghiệm ra những lợi ích đặc biệt giữa vợ chồng.
Dù là giận dỗi hay cãi vã, hay không thể nói lại đối phương giống như hiện giờ, nhưng bởi vì anh biết từng centimet trên da thịt đối phương sẽ sinh ra phản ứng gì nên luôn có thể tìm ra chính xác vị trí yếu ớt, nhạy cảm nhất của đối phương để đảo ngược cục diện trận chiến chỉ trong nháy mắt.
Quả nhiên giây tiếp theo, người mạnh miệng trong vòng tay anh bắt đầu mềm gối, thân thể còn chưa đứng thẳng thớm lại ngã về phía anh.
Chu Thời Dư giả vờ rộng lượng đỡ cô, ung dung tiếp tục chủ đề vừa rồi: “Anh nhớ hình như bây giờ bà Chu đang xin anh một chuyện ——”
Anh còn chưa nói xong đã nhìn thấy Thịnh Tuệ đang nắm ống tay áo mình, ngẩng đầu lên đối mặt với thế tấn công.
Cô chủ động nghiêng đầu hôn lên đôi môi mỏng của Chu Thời Dư, vừa chạm vào là tách ra ngay.
“Đây là món quà cảm ơn dành cho chiến thắng chẳng mấy vẻ vang của ngài Chu đấy.”
Thịnh Tuệ hôn xong thì lui về ngay, đột nhiên nhớ ra điều gì, cô cẩn thận bổ sung: “Nếu còn tiền thừa thì cũng không cần trả lại.”
Trong lòng Chu Thời Dư biết câu nói này của Thịnh Tuệ là nhắm vào trò xấu xa vô lại của anh trong chuyến cắm trại dã ngoại lần trước, sau khi được cô hôn xong anh lại viện cớ “trả tiền thừa” rồi hôn cắn ngược lại cô.
(*)
Có lẽ tác giả nhầm chỗ này, vụ “trả tiền thừa” nằm ở chương 36 khi Chu Thời Dư chở Thịnh Tuệ đi làm.
Sau vài lần lôi kéo, Thịnh Tuệ cuối cùng cũng nghiêng đầu hỏi: “Bây giờ ngài Chu có thể buông em ra được chưa?”
Cô cứ mở miệng thì lại là “ngài” nhưng không phải xa cách với anh như ban đầu mà mang lại cảm giác ám muội quyến luyến.
Chu Thời Dư vỗ nhẹ vào mông vểnh của người trong lòng rồi cúi đầu cắn sụn tai cô lưu lại dấu vết, anh quyết tâm trở thành một tên xấu xa vô lại:
“Mới có một cái hôn mà đã muốn tống cổ Chu mỗ, bà Chu thật sự qua loa có lệ quá rồi.”
(*)
Mỗ 某 là đại từ nhân xưng chỉ bản thân một cách khiêm tốn.
–
Không thể phủ nhận là sự xuất hiện của chiếc hình xăm đem lại bất tiện cho cuộc sống Thịnh Tuệ.
Ngoài cơn đau nhức dai dẳng trong vài ngày tới, làm thế nào để che đi vị trí hình xăm mới là vấn đề trọng tâm.
Họa tiết hoa mõm sói rất nhỏ, những đường dài ngắn xen ngang cũng chiếm ít diện tích, tối qua Thịnh Tuệ đã đo và phát hiện độ rộng của chiếc dây đeo đặc biệt của Chu Thời Dư vừa đủ che toàn bộ hình xăm.
Có điều hai ngày nay vết thương vẫn còn đau, dùng dây đồng hồ cũng cấn nên cuối cùng Thịnh Tuệ đành quấn nhiều lớp gạc y tế và mặc áo dài tay.
Dù vậy, tấm gạc trắng bắt mắt vẫn thu hút rất nhiều sự chú ý, bọn họ đều lo lắng cổ tay của Thịnh Tuệ đã xảy ra chuyện gì.
Biết đối phương có ý tốt, Thịnh Tuệ giải thích cho từng người đến mức cảm thấy bó tay.
Cô ở văn phòng lắc đầu thở dài rồi ôm đồ dùng dạy học quay trở lại phòng học.
Hôm nay Chu Dập không đến trường, nguyên nhân chỉ có Thịnh Tuệ và lãnh đạo cấp cao của trường mới biết.
Cô nhớ lại sáng nay lãnh đạo nhà trường đã gọi cô đến chỉ để nhấn mạnh rằng sau này cô phải cẩn thận khi nói chuyện với người ngoài, nếu không thì tất cả giáo viên và học sinh trong trường đều sẽ bị liên lụy.
Những lời này khiến Thịnh Tuệ do dự một lát, không biết đồng ý với yêu cầu của Diệp Hề là đúng hay là sai.
Đúng là cô đã bốc đồng và thiếu suy nghĩ, chưa thử cân nhắc xem mọi chuyện sẽ diễn ra như thế nào nếu những học sinh còn lại trong lớp và các học sinh khác trong trường phải chịu quá nhiều sự chú ý vì video của cô.
Các học sinh bên dưới lớp cúi đầu chú tâm hoàn thành nhiệm vụ.
Thịnh Tuệ đứng trên bục giảng nghĩ đến cơn bão dư luận sắp tới với cảm xúc bộn bề, ánh mắt cô dừng trên nửa tấm gạc lộ ra dưới tay áo dài, cô khẽ thở dài một tiếng.
Như Diệp Hề đã nói vào buổi sáng, trong khi các cụm từ liên quan đến buổi họp báo đứng đầu trên bảng hot search thì cụm từ #Đừng lợi dụng trẻ em đặc biệt để câu view, tăng tương tác# cũng lặng lẽ theo sát ngay phía sau.
Bấm vào chủ đề xếp hạng 2 trên bảng hot search này, Thịnh Tuệ là một trong những video được xem nhiều nhất.
Cô không ngạc nhiên khi nghe thấy giọng nói đã bị biến âm của mình nói chuyện với giới truyền thông, giận dữ khiển trách họ lợi dụng trẻ em đặc biệt để thu hút sự chú ý.
Người đăng video tự nhận là giáo viên của trường, người này không thể chịu nổi khi chứng kiến đồng nghiệp, học sinh của mình lại bị quấy rối.
Dòng mô tả của video là:
“Đăng một đoạn hội thoại về người đồng nghiệp vô tội bị paparazzi chặn ở cổng trường.
Khuyên ai kia đừng có mà ăn bánh bao máu người*, cẩn thận bị quả báo.”
(*)
Ăn bánh bao máu người: mang nghĩa là lợi dụng, giẫm đạp người khác để mình đạt được mục đích gì đó.
Quả nhiên là có thể kiểm soát được dư luận giống như mong đợi, chiều hướng bình luận cũng thay đổi so với mấy ngày trước.
[Mấy người vừa phải thôi, Diệp Hề là diễn viên chứ không phải siêu sao, lấy chồng sinh con còn phải đi bẩm báo à? Tôi thấy có mấy người ăn no rửng mỡ nên dư hơi, thích xen vô chuyện người khác.]
[Diệp Hề ra sao thì tôi cũng kệ, nhưng con nít và giáo viên đều là dân thường, truyền thông giày vò người ta như vậy, không để người ta đến trường bình thường được à.]
[Ủng hộ giáo viên bảo vệ quyền lợi, những phương tiện truyền thông này thâm độc lắm, chẳng quan tâm đ ến người khác đâu, phải có ai trừng trị cho biết.]
Tuy nhiên cũng có một số người nghi ngờ, nói rằng buổi họp báo của Diệp Hề vừa mới lên hot search thì bên này lập tức đăng video kia lên, thời gian canh hoàn hảo như vậy, ai mà chẳng nghi là đã sắp xếp từ trước.
Cũng có một số người đăng lên Weibo suy đoán Thịnh Tuệ là giáo viên đã giao học sinh cho Diệp Hề, đoạn nói chuyện này là của cô, không chừng là đã lén nhận tiền rồi, vân vân.
Cô không thể đọc hết hàng chục ngàn bình luận, thấy mọi chuyện đang diễn ra theo hướng mà Diệp Hề mong đợi, Thịnh Tuệ rời khỏi hot search liên quan đến cô, cũng không đi xem buổi họp báo mà đến thẳng căn tin ăn cơm.
“…… Cô giáo Thịnh, sao hôm nay không thấy cơm trưa tình yêu của ông xã cô thế?”
“Nhân tài” Thịnh Tuệ vừa bước vào căn tin của trường thì phía sau liền vang lên giọng nói của Tề Duyệt.
Cô quay người lại thì nhìn thấy mấy đồng nghiệp khá thân thiết với mình nên mỉm cười chào hỏi.
Đối mặt với sự trêu chọc của bọn họ, đương nhiên cô không chịu thừa nhận rằng tối qua cô và Chu Thời Dư “làm” quá muộn nên sáng nay hai người gần như không dậy nổi, cô chỉ nói qua loa vài câu thì nghe giáo viên nữ đối diện khen ngợi mình.
“Cô Thịnh, cô còn chưa biết phải không.
Lần này cô giúp trường mình một chuyện lớn đấy.”
Nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Thịnh Tuệ, giáo viên nữ vội vàng lấy điện thoại ra, ngón tay khéo léo bấm bấm vài cái rồi quay màn hình về phía Thịnh Tuệ để cô xem một bài đăng trên Weibo có mấy chục nghìn lượt thích và chia sẻ.
[Kỳ Hạ Cảnh: Dù hiện tại đời sống đã tiên tiến, nhưng sức khỏe thể chất và tinh thần của thanh thiếu niên vẫn chưa được xem trọng.
Trong đó, số thanh thiếu niên mắc các bệnh đặc biệt và bệnh tâm thần mỗi năm ngày càng tăng, nhưng việc phổ cập khoa học vẫn còn ít ỏi và những lời nhận xét bôi nhọ vẫn tràn lan như cũ.
Sau khi thảo luận nhiều lần, Bệnh Viện Nhân Dân Số Một Thượng Hải sẽ hợp tác với tất cả các bên để triển khai các công việc liên quan, dùng hình thức tọa đàm qua Internet và phim tài liệu để tuyên truyền, phổ cập khoa học.
Tôi hy vọng rằng mọi người có thể đối xử đúng mực với các vấn đề sức khỏe thể chất và tinh thần của thanh thiếu niên, đồng thời tôi cũng mong rằng tất cả trẻ em trên thế giới đều có thể trưởng thành tự do và hạnh phúc.]
Ngay sau khi nó được đăng lên Weibo, tài khoản chính thức của bệnh viện đã chia sẻ lại, cụm từ #Đối xử đúng mực với các vấn đề sức khỏe thể chất và tinh thần của thanh thiếu niên# hạ cánh ngay bên dưới cuộc họp báo của Diệp Hề và dần dần áp cuộc hội thoại của Thịnh Tuệ xuống.
“…… Cô giáo Thịnh chắc không biết nhỉ, bác sĩ Kỳ này rất nổi tiếng trên mạng đấy.
Trên đường tới đây, tôi nghe thấy chủ nhiệm giáo dục đang gọi điện thoại, hình như bệnh viện đã cử người liên lạc với ông ấy, họ muốn lấy trường chúng ta làm bối cảnh để quay mấy kỳ phim tài liệu đó!”
Giọng giáo viên nữ đối diện hơi hưng phấn, Tề Duyệt cũng bị lây nhiễm cảm xúc, đáp lại: “Chẳng phải trước giờ trường mình cứ sầu lo là khó tuyên truyền đấy sao.
Lễ hội văn hóa và Ngày nhận thức bệnh tự kỷ lần trước chỉ có mỗi phụ huynh tham dự.
Nếu chúng ta có thể hợp tác với bệnh viện lớn thì đúng là rất có lợi!”
“Không phải là thế sao, ít nhiều gì cũng nhờ cô Thịnh đấy.”
“……”
Các đồng nghiệp tán gẫu không ngừng, nhưng trong đầu Thịnh Tuệ lại đang nghĩ đến người đăng bài trên Weibo mà đồng nghiệp cho cô xem.
Cô không màng ăn uống, cúi đầu ăn vội hai miếng cơm rồi viện cớ quay về lớp.
Các học sinh còn đang ngủ trưa, Thịnh Tuệ gật đầu cảm ơn với giáo viên trông lớp đang đứng ở bục giảng.
Cô đi đến hàng sau ngồi xuống, lấy điện thoại ra bấm vào từ khóa xếp hạng hai trên hot search để tìm tài khoản Weibo mà cô giáo kia đã cho cô xem.
Cô không nhìn lầm.
Người đăng Weibo chính là Kỳ Hạ Cảnh —— bác sĩ tốt bụng cứu cô rồi lại bị cha cô dùng bình nước biển làm tay bị thương năm đó.
Thịnh Tuệ phát hiện từ lúc Kỳ Hạ Cảnh đăng Weibo cách đoạn ghi âm của cô được tung lên mạng chỉ có bảy phút, thậm chí năm phút sau đó bên tài khoản chính thức cũng lên bài.
Làm sao có thể có sự trùng hợp như vậy?
Trong đầu cô lập tức hiện lên cái tên Chu Thời Dư.
Sau khi Thịnh Tuệ chào giáo viên trước mặt, cô cầm điện thoại ra khỏi lớp để gọi điện.
Cuộc gọi được bắt máy trong vài giây như thường lệ, hình như có người đang ở bên cạnh Chu Thời Dư, cô nghe thấy có những tiếng nói chuyện nho nhỏ.
Thịnh Tuệ tưởng anh đang nghỉ trưa: “Bây giờ có tiện nói chuyện không anh?”
“Tiện chứ.”
Tiếng bước chân và tiếng đóng cửa lần lượt vang lên, sau khi không còn tiếng động nữa, giọng nói dịu dàng của Chu Thời Dư từ trong ống nghe truyền đến: “Em nói đi.”
Im lặng mấy giây, Thịnh Tuệ hắng giọng: “…..
Chuyện bác sĩ Kỳ Hạ Cảnh đăng Weibo là do anh giúp sao?”
Cô cố tình hạ thấp giọng xuống, không khó để nghe ra sự căng thẳng và mong đợi trong giọng cô.
Nhớ lại buổi sáng bị người nọ đùa bỡn vòng vòng, một mình Chu Thời Dư ở trong văn phòng rộng rãi, anh đứng bên cửa sổ sát đất nhìn ra mấy tòa nhà cao tầng phía xa, không nhanh không chậm đáp lời:
“Có lẽ bà Chu còn nhớ rõ, sáng nay có món nợ cũ vẫn chưa tính xong.”
Chu Thời Dư biết bản thân mình không phải là một quý ông dịu dàng lịch sự, trước đây vì thương người yêu mà anh còn kiềm chế tính nết, song gần đây Thịnh Tuệ trưởng thành nhanh chóng nên tính cách bướng bỉnh đè nén trong xương anh lại bắt đầu phản loạn.
Giây tiếp theo, Thịnh Tuệ đành chịu thua, giọng điệu cô hơi đáng thương: “Vậy anh muốn tính thế nào?”
“Đơn giản mà.”
Chu Thời Dư không bị nhóc hồ ly nhà mình lừa nữa, yết hầu của anh trượt lên xuống chậm rãi nói từng chữ:
“Lúc làm buổi tối em kêu ‘anh trai’, anh sẽ nói cho em biết.”
“……”
Đối mặt với sự im lặng của người yêu, Chu Thời Dư mới giành được thắng lợi nho nhỏ không thể không cong môi mỉm cười, anh bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa.
Là thư ký Trần tới nhắc anh đã đến giờ phỏng vấn đã định, hỏi anh có thể bắt đầu được hay chưa.
Trước khi cúp điện thoại, Chu Thời Dư không quên hỏi ý kiến Thịnh Tuệ: “Lát nữa anh sẽ có một cuộc phỏng vấn cá nhân.
Trên tay anh đang đeo nhẫn cưới.
Nếu em lo lắng giới truyền thông sẽ tò mò và đặt câu hỏi, bây giờ anh có thể cởi nó ra ngay.”
Trước kia Thịnh Tuệ đã nhiều lần nói rằng cô không muốn xuất hiện trong tầm mắt của công chúng.
Chu Thời Dư tôn trọng mọi quyết định và lựa chọn của cô.
“Không sao đâu, nếu có hỏi thì cứ nói.”
Khác với trước đây, lần này Thịnh Tuệ không còn từ chối nữa, cô tự trấn an mình: “Trong đoạn video tin nóng lần trước có dính ảnh sườn mặt của em, nhưng hình như em không có cảm giác gì cả.”
Cô hơi dừng lại rồi nhẹ nhàng nói thêm: “Hơn nữa, vì lý do cá nhân của em mà làm anh phải che giấu tình trạng hôn nhân của mình, điều đó cũng không công bằng với anh.”
Sự ân cần chu đáo của Thịnh Tuệ dễ khiến người ta mềm lòng.
Ánh mắt Chu Thời Dư đang nhìn ra ngoài cửa sổ trở nên mềm mại, một lúc sau, đôi môi mỏng của anh khẽ mở:
“Cục cưng, cho dù là vậy, nhưng món nợ cũ ban đêm cần giải quyết thì cũng không thể vì thế mà xí xóa đâu nhé.”
“……”
Nghe người bên kia tức giận cúp điện thoại, Chu Thời Dư cuối cùng cũng cười hai tiếng.
Anh cất điện thoại lại vào túi, bước đôi chân dài ra khỏi văn phòng, khuôn mặt khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh thường ngày.
Những người đến đây phỏng vấn đang trò chuyện vui vẻ với Khâu Tư ở phòng họp bên cạnh, nhìn thấy Chu Thời Dư đẩy cửa đi vào, họ vội vàng đứng dậy chào:
“Sếp Chu bận trăm công nghìn việc mà vẫn đồng ý dành thời gian cho buổi phỏng vấn độc quyền, thật là vinh hạnh cho chúng tôi.”
Đôi mắt đen sau cặp kính của Chu Thời Dư quét qua hiện trường cuộc phỏng vấn đã được sắp xếp cẩn thận và đội nhóm gồm năm người sẽ phỏng vấn anh rồi trả lời một cách dễ chịu:
“Không bận, vừa rồi là vợ tôi gọi điện thoại tới.”
“……”
Không giống với vẻ mặt chán ghét “lại bắt đầu rồi đấy” của Khâu Tư, khi nghe tin Chu Thời Dư kết hôn, phóng viên phụ trách phỏng vấn rất bất ngờ.
Vì thế anh ta thuận miệng hiếu kỳ nói: “Chúc mừng, chúc mừng.
Sếp Chu kết hôn khi nào vậy?”
“Ngày mười bốn tháng ba năm nay, là vào sinh nhật của vợ tôi.”
Hai tay Chu Thời Dư đặt lên mặt bàn, vừa vặn có thể thấy rõ chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út của bàn tay trái, thấy đối phương quả nhiên cúi đầu nhìn qua, anh hơi mỉm cười:
“Nếu anh thật sự tò mò câu chuyện của tôi và người yêu tôi, lát nữa trong buổi phỏng vấn anh hỏi chi tiết thì tôi cũng không ngại.”
------oOo------