Mùa Xuân Của Anh

Chương 70

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Editor: Cỏ May Mắn

Sự hợp tác chủ động ngoài dự kiến ​​của Chu Thời Dư khiến một số phỏng vấn viên có mặt ở đây đều lộ vẻ mặt ngạc nhiên.
Không cần nói đến bao sóng gió mà Thành Hòa đã tạo ra trong lĩnh vực tài chính, chỉ mỗi việc đội ngũ nòng cốt của công ty được thành lập bởi Chu Thời Dư – một chàng trai trẻ ở độ tuổi đầu 20 – là đã đủ để trở thành tin sốt dẻo rồi.
Chỉ là bình thường Chu Thời Dư quá khiêm tốn và bí ẩn, anh sẽ không bao giờ xuất hiện trước công chúng trừ khi cần thiết, trong thời gian riêng tư thì càng nghiễm nhiên từ chối các cuộc phỏng vấn tài chính.
Sáng nay, anh lại chủ động cử người liên hệ và đồng ý lời mời cách đây một tháng từ “Phỏng vấn doanh nhân thanh niên”, thời gian ấn định vào buổi trưa.
Đối mặt với chiếc bánh khổng lồ từ trên trời rơi xuống này, cả đội nhóm ngoài cảm giác kinh ngạc thì chỉ còn “không thể tin nổi”.

Sau khi nhanh chóng hoàn thiện kịch bản phỏng vấn trong vòng hai tiếng, ai nấy nhanh chóng mang máy quay đổ xô đến Thành Hòa.
Người phỏng vấn là Tiểu Lý đã làm việc được vài năm.

Anh ta đã gặp rất nhiều danh nhân lớn nhỏ và những người nổi tiếng hàng đầu trong làng giải trí, nhưng bây giờ anh ta lại lúng túng ngồi đối diện với một người đàn ông đang cười nhàn nhạt có độ tuổi tương đương với mình.

Anh ta không khỏi thở dài, người trước mặt này bất kể khí chất hay ngoại hình thì đều vượt xa những danh nhân và nghệ sĩ mà anh ta từng gặp.
Nhân vật huyền thoại trong giới mà anh ta phỏng vấn hôm nay là người vừa hòa nhã vừa xa cách, nhưng sự chú ý của Tiểu Lý trong suốt quá trình lại nằm ở chiếc nhẫn trên ngón áp út bàn tay phải của người đàn ông.
Cho dù không có Chu Thời Dư, sự hiện diện đơn thuần của chiếc nhẫn này cũng đem lại cảm giác quá sức mạnh mẽ.
Chu Thời Dư không tỏ thái độ của cái gọi là “tinh anh trong ngành”.

Đôi chân dài tùy ý vắt tréo, hai tay duỗi thẳng đặt lên trên chân, tay trái ở dưới, tay phải ở trên, khi suy nghĩ trả lời cho câu hỏi, ánh mắt anh sẽ tự nhiên cụp xuống.
Với nhãn lực được trau dồi qua nhiều năm phỏng vấn, Tiểu Lý nhạy bén nhận ra mỗi khi Chu Thời Dư rủ mắt xuống, anh đều nhìn vào chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình, không bao giờ nhìn đi nơi khác.
…..

Giống như là, nếu không có chiếc nhẫn trên tay thì anh chẳng thể suy nghĩ được gì.
Anh ta chỉ dám mắng thầm trong lòng nhưng trên mặt vẫn treo nụ cười chuyên nghiệp.

Tiểu Lý vẫn không quên hỏi những vấn đề mấu chốt nhất mà anh ta đã chuẩn bị từ trước:
“Nghe nói Bệnh Viện Số Một tổ chức một loạt hoạt động về các vấn đề sức khỏe thể chất và tinh thần của thanh thiếu niên, Thành Hòa sẽ hỗ trợ hết mình.

Tôi có thể hỏi anh Chu Thời Dư tại sao quý công ty là một công ty đầu tư mạo hiểm mà lại hỗ trợ dự án này không?”
Câu hỏi này không có trong kịch bản phỏng vấn, người chịu trách nhiệm liên hệ bên Thành Hòa chỉ định đích danh anh ta phải hỏi.
—— Nói cách khác, đây chính là nguyên nhân thực sự khiến Chu Thời Dư đồng ý phỏng vấn.
Người đàn ông nghe vậy thì trầm ngâm một lúc rồi ngước mắt lên, khẽ mỉm cười: “Trong những ngày đầu thành lập Thành Hòa, hầu hết các dự án đầu tư đều tập trung vào nghiên cứu liên quan đến bệnh tiểu đường loại 1.

Số liệu cho thấy bệnh tiểu đường loại 1 chủ yếu xảy ra ở thanh thiếu niên trước hai mươi tuổi, nhưng trên thị trường gần như là không có chủ đề liên quan nào để thảo luận về nó —— Giống như là những đứa trẻ này đã bị xã hội lãng quên từ lâu.”
“Những sự việc tương tự không chỉ xảy ra với bệnh nhân tiểu đường tuýp 1.

Các vấn đề về sức khỏe thể chất và tinh thần luôn làm cho vô số thanh thiếu niên cảm thấy bối rối.

Nhưng các chủ đề liên quan lại hiếm khi được mọi người thảo luận một cách chính xác, nghiêm túc và ít được các chuyên gia phổ cập khoa học, nên những thanh thiếu niên đang trong tình trạng đó lại gặp khó khăn trong việc tìm hiểu về bệnh tình và giúp đỡ bản thân.

Ngược lại, vì họ không hòa hợp với những người xung quanh và vì xã hội có những định kiến ​​lâu đời về các căn bệnh cụ thể này nên sự kỳ thị ngày càng gia tăng.”
“Cách đây rất lâu, ngay cả tôi cũng bị ảnh hưởng bởi hiện tượng mặc định này của xã hội.”
Bốn bề im lặng như tờ, giọng nam trầm trầm nhẹ nhàng vang lên, chầm chậm truyền khắp văn phòng rộng rãi: “Nhưng gần đây có người nói với tôi rằng như vậy là không đúng.”
“Những đứa trẻ bị bệnh về thể chất hoặc tinh thần là những người vô tội.

Tụi nhỏ vốn đã phải chịu khổ rồi, không nên vì căn bệnh của tụi nó mà phải chịu sự chỉ trỏ từ xã hội hay những người xung quanh.”
Chu Thời Dư hơi dừng lại, rủ mắt xuống cân nhắc một lát, anh nhìn chiếc nhẫn đơn sơ giản dị trên ngón áp út của mình, trong đôi mắt đen hiện lên ý cười dịu dàng chân thành hiếm có:
“Cô ấy nói với tôi rằng, bởi vì chúng ta may mắn trưởng thành nên chúng ta không được quên sự bất công mà những đứa trẻ đó phải gánh chịu.

Nếu cần phải làm gì giúp đỡ cho bọn nhỏ, cô ấy sẵn sàng là người đầu tiên đứng dậy lên tiếng.”
“……”
Cho dù là Khâu Tư hay thư ký Trần thì họ cũng chẳng ngờ được chủ đề lại diễn ra như thế này.

Sau khi anh nói xong, bầu không khí lại lâm vào im lặng, hồi lâu sau mới nghe thấy một tiếng thở dài cảm khái khe khẽ phát ra từ trong góc.
Cuối cùng Tiểu Lý là người phá vỡ sự im lặng.

Anh ta nghĩ đến lời tuyên bố miễn trừ trách nhiệm của Chu Thời Dư trước cuộc phỏng vấn, thử suy đoán: “Người có thể nói những lời này quả thật sự rất tuyệt vời —— Tôi xin mạo muội hỏi một chút, người nói những lời này có phải là vợ của anh Chu hay không?”
“Đúng vậy.”
Tiểu Lý nói xong thì thấy Chu Thời Dư ngước mắt lên, đây là lần đầu tiên trong buổi phỏng vấn anh ta nhìn thấy Chu Thời Dư cong môi, mỗi từ thốt ra dường như đều mang theo một nụ cười ấm áp: “Vợ tôi là một người phi thường, cô ấy ưu tú và dũng cảm hơn những gì tôi có thể diễn tả bằng lời.”
Được Chu Thời Dư khen ngợi như vậy, dù không tính tới sự bùng nổ của chuyện này thì Tiểu Lý càng tò mò lý do: “Vợ anh Chu chắc là cũng xuất sắc không kém, nhưng tại sao cô ấy lại nghĩ đến việc lên tiếng cho thanh thiếu niên?”
“Cô ấy là một giáo viên ngành giáo dục đặc biệt.

Cô ấy hy vọng các học sinh của mình và những đứa trẻ đặc biệt khác đều được đối xử dịu dàng tử tế.”
Giọng điệu Chu Thời Dư trầm thấp bình tĩnh, nhẹ nhàng sửa lại lời nói của đối phương: “Và ——”
“Cô ấy xuất sắc bởi vì cô ấy vốn đã ưu tú, chứ không phải vì cô ấy là vợ tôi.”
Thịnh Tuệ có thể là người yêu duy nhất trong cuộc đời anh, có thể là người vợ anh yêu thương trân trọng, nhưng cô không thể chỉ là “bà Chu”.
Chu Thời Dư không muốn dập tắt ánh sáng của người anh yêu dù chỉ là một chút.
Mặc dù anh chỉ sửa lời cho đúng, nhưng sự dịu dàng trong giọng điệu của anh đã khiến Tiểu Lý mất đi nỗi kính sợ ban đầu, anh ta mỉm cười và gửi lời chúc phúc chân thành: “Xem ra tình cảm của hai người rất tốt.

Không biết anh Chu có sẵn sàng tiết lộ cho chúng tôi biết một chút, bình thường hai người chung sống với nhau như thế nào không?”
“…..

Chung sống như thế nào sao?”
Chu Thời Dư khẽ mím đôi môi mỏng, gõ gõ ngón tay lên bàn, dường như anh cảm thấy câu hỏi này khá thú vị, bỗng nhếch môi cười:
“Cô ấy chịu trách nhiệm về lý tưởng, còn tôi là người yêu chịu trách nhiệm ủng hộ lý tưởng.”

Sau khi tài khoản chính thức của bệnh viện lên tiếng, dư luận chuyển hướng chín mươi độ, ban đầu là “buổi họp báo của Diệp Hề” sang “chú ý đến trẻ em đặc biệt” rồi đến “chú ý đến vấn đề sức khỏe thể chất và tinh thần của thanh thiếu niên”.
Vào lúc hai giờ chiều, tài khoản chính thức của Thành Hòa đã chia sẻ lại bài đăng Weibo của Kỳ Hạ Cảnh, bày tỏ công ty sẽ ủng hộ hoàn toàn.

Cùng lúc đó, blogger “Phỏng vấn thanh niên khởi nghiệp” có hàng triệu fans đăng lên một văn bản thông báo rằng Chu Thời Dư sẽ nói về những vấn đề liên quan trong cuộc phỏng vấn sắp tới.

Vì vậy độ hot của vụ việc cuối cùng cũng đã đạt đến đỉnh điểm.
Bởi vì tài khoản chính thức của bệnh viện, Thành Hòa và Chu Thời Dư cùng xuất hiện nên trọng tâm của vụ việc không còn là giải trí đơn thuần mà chuyển sang thảo luận nghiêm túc về các vấn đề xã hội.
Và quan trọng nhất là, trong phần bình luận dưới đoạn video chỉ có âm thanh của cô, Thịnh Tuệ phát hiện số người mang tâm trạng giải trí hoặc tìm hiểu về danh tính của cô càng lúc càng ít.
Trong lòng cô biết rõ, từ chuyện Kỳ Hạ Cảnh lên tiếng “đúng lúc” đến sự xuất hiện của Thành Hòa và cuộc phỏng vấn, tất cả đều là do Chu Thời Dư cố gắng sắp xếp.
Nhưng còn có một chuyện khác mà Thịnh Tuệ chưa bao giờ nghĩ tới.
Tin đồn bắt đầu lan truyền giữa các giáo viên trong trường rằng ông trùm kinh doanh bí ẩn chống lưng cho Diệp Hề không ai khác chính là Chu Thời Dư.
“…..

Bảo sao lần trước Chu Thời Dư đến họp phụ huynh cho Chu Dập, lần này anh ấy lại đứng ra bênh vực Diệp Hề.”
Trong giờ nghỉ giải lao vừa rồi, Tề Duyệt suốt buổi chiều lân la hóng chuyện ở nơi khác đi tới kể cho Thịnh Tuệ.

Cô ấy nói hùng hồn đầy lý lẽ: “Lần trước em đã nói Chu Thời Dư là ba của Chu Dập mà.

Hai người họ trông rất giống nhau, cứ như đúc ra từ một khuôn ấy.”
Thịnh Tuệ nghe xong chuyện này thì dở khóc dở cười, cô nghĩ việc Chu Thời Dư đến trường đã không còn là bí mật nữa nên cố gắng đính chính cho chồng: “Em nghĩ quá rồi, hai người họ là anh em.”
“Với lại Chu Thời Dư chưa tới 30 tuổi, còn Chu Dập thì hơn bảy tuổi, sao có thể chứ?”
“Bởi vậy nên bao lâu nay Diệp Hề có chịu thừa nhận đâu.” Tề Duyệt nói chắc nịch, còn đưa ra bằng chứng phản bác:
“Nếu bọn họ thực sự là anh em cùng cha khác mẹ như lời chị nói, tại sao Chu Thời Dư lại giúp Diệp Hề chứ? —— Bình thường anh ấy có bao giờ xuất hiện trước công chúng đâu, thế mà bây giờ lại sẵn sàng nhận lời phỏng vấn từ một người nổi tiếng trên mạng?”
“……”
Thịnh Tuệ nhất thời không nói nên lời.
Thấy cô không nói gì, Tề Duyệt lại ghé vào tai cô báo tin hot: “Còn nữa nha, nãy em vừa nghe giáo viên lớp kế bên nói là lát nữa Chu Thời Dư sẽ đến trường chúng ta đó, lãnh đạo cấp cao đang chuẩn bị tiếp đón rồi.”
“?”
Thịnh Tuệ không hề hay biết chuyện này.
Vì vậy, lúc Tề Duyệt và một giáo viên khác đang giảng bài trên bục giảng, cô quay lại văn phòng, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Chu Thời Dư:
[SS: Lát nữa anh đến trường à?]
Vài giây sau khi tin nhắn được gửi đi, bên kia hiển thị đang gõ tin nhắn:
[Z: Ừ, vừa mới quyết định xong, em có muốn cùng nhau về nhà không?]
Thịnh Tuệ là người yêu cầu giữ bí mật về mối quan hệ, nhưng khi nhìn anh đặt câu hỏi trong khung thoại màu trắng, chẳng biết vì sao cô lại cảm thấy khó chịu.
Cũng đã đến trường rồi, sao còn cố ý hỏi cô có muốn về cùng nhau không?
Thịnh Tuệ mím môi gõ phím trả lời: [Hiện giờ các giáo viên đều nói Diệp Hề là người tình bí mật của anh.]
Tin nhắn vừa gửi đi thì cô liền cảm thấy hối hận ngay.

Thịnh Tuệ đang do dự muốn thu hồi thì anh đã nhanh tay gọi điện qua.
Sau khi cuộc gọi được kết nối, cô chỉ nghe thấy là tiếng cười khúc khích êm tai, cuốn hút và nóng bỏng của anh truyền vào tai cô.
“Bé Tuệ.” Chu Thời Dư dùng giọng điệu ôn hòa trầm thấp mang theo chút trêu chọc: “Hình như anh ngửi thấy mùi ghen tuông đâu đây.”
“Làm gì có.” Thịnh Tuệ chột dạ giải thích: “Vừa nãy em xem trên mạng cũng có vài người tò mò về mối quan hệ của anh và Diệp Hề, anh cứ mặc kệ vậy có sao không?”
Chu Thời Dư suy nghĩ một chút, anh không còn ân cần tốt bụng như trước nữa mà chậm rãi nói:
“Nếu cô giáo Thịnh thấy không phiền thì cũng không sao cả.”
“……”
Những lời này Thịnh Tuệ chẳng có cách nào mà trả lời, cô bị bẽ mặt, phồng má lên.

Cô đang muốn nói tiếp thì chuông tan học vang lên nên vội vàng cúp điện thoại rồi mau chóng quay lại lớp để thu xếp cho học sinh tan trường.
May là trong công việc cô rất chú tâm nên Thịnh Tuệ nhanh chóng quên đi sự xấu hổ vừa rồi.

Giọng cô ấm áp yêu cầu học sinh đứng thành một hàng trước lớp, sau đó ngồi xổm xuống để giúp cậu học sinh chậm phát triển trí tuệ kéo áo khoác lên, tránh để cậu nhóc bị cảm.
Thịnh Tuệ đang định đưa học sinh xuống lầu thì nghe thấy Tề Duyệt gọi tên mình từ phía sau.

Cô đứng dậy quay người về phía phát ra tiếng nói, bỗng phát hiện chủ nhiệm giáo dục và Chu Thời Dư đang thong thả cười tươi đứng ở bên ngoài cửa.
Bộ vest đen tuyền mà anh đang mặc chính là bộ đồ mà Thịnh Tuệ đã chọn sáng nay.

Thậm chí cà vạt cũng được chính tay cô thắt lại sau khi cô được bế đặt lên tủ kính, bây giờ ngắm nhìn nó cẩn thận trước mặt người ngoài, bỗng dưng sinh ra một cảm giác lạ lẫm và k1ch thích.
Chủ nhiệm giáo dục vẫy tay để Thịnh Tuệ và Tề Duyệt đến gần, còn cô giáo phía sau phụ trách dẫn các em học sinh tan học.
“Tổng giám đốc Chu, lãnh đạo nhà trường dặn dò tôi nhất định phải nói lời cảm ơn anh vì đã hợp tác quay video tuyên truyền.”
Trên mặt chủ nhiệm giáo dục mang theo nụ cười, ông ấy liên tục khom lưng cúi đầu với Chu Thời Dư, đồng thời nháy mắt ra hiệu với Thịnh Tuệ và Tề Duyệt hết lần này đến lần khác.
Tề Duyệt rất biết điều, tiếp lời cúi đầu chào: “Xin chào tổng giám đốc Chu ——”
“Cô giáo Thịnh.”
Đồng nghiệp còn chưa nói xong, lời chào nồng nhiệt của người đàn ông đối diện đồng thời vang lên.

Chu Thời Dư chủ động đưa tay về phía Thịnh Tuệ, chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út tay phải của anh trông rất bắt mắt:
“—— Đã lâu không gặp.”
Bốn mắt nhìn nhau, Thịnh Tuệ nghe thấy Chu Thời Dư lại nói bốn chữ đó thì lập tức hoảng hốt.
Nhìn thấy cô hơi sững sờ, chủ nhiệm giáo dục đối diện chớp mắt điên cuồng cứ như mí mắt bị rút gân, Thịnh Tuệ lấy lại tinh thần, đưa tay ra bắt.
“…..

Xin chào ngài Chu.”
Trùng hợp là cô cũng đeo chiếc nhẫn cưới ở ngón áp út bên phải.

Khi hai người bắt tay nhau, chiếc nhẫn đôi có cùng phong cách lúc này lại trở nên vô cùng bắt mắt.
Thịnh Tuệ có thể nghe thấy tiếng xuýt xoa của đồng nghiệp bên cạnh khi hai người họ bắt tay nhau.
Người nhạy bén như Chu Thời Dư không thể không biết điểm này, anh cũng không buông tay kết thúc màn chào hỏi lịch sự này, thay vào đó anh thong thả mỉm cười, hàm ý nói:
“Nhẫn cưới của cô giáo Thịnh rất đẹp.”
“……”
Lần này, Thịnh Tuệ thậm chí còn nghe thấy tiếng hít vào xuýt xoa nối tiếp nhau của chủ nhiệm giáo dục đối diện và Tề Duyệt bên cạnh mình.
Lời nói của anh thực sự mơ hồ, như thể anh chưa nói gì mà lại giống như cái gì cũng nói.
Nhìn thấy ý cười trong đôi mắt của Chu Thời Dư đằng sau cặp kính, Thịnh Tuệ lén siết chặt bàn tay phải của anh, vờ như không có chuyện gì, cười hỏi:
“Sếp Chu cố ý đến phòng học bên đây, là muốn xem môi trường học tập của Chu Dập phải không?”
“Đúng vậy.”
Chu Thời Dư nhìn thấy cô chống trả, ý cười trong mắt anh càng thêm đậm, anh không để ý tới ánh mắt của hai người xung quanh và những người đang lén lút quan sát ngoài hành lang, nhắm mắt làm ngơ nói:
“Mọi chuyện đều nghe cô giáo Thịnh sắp xếp.”
“……”
Tốt lắm, bây giờ bầu không khí lại càng xấu hổ hơn.
Cuối cùng vẫn là chủ nhiệm giáo dục chủ động hòa giải, khóe miệng ông ấy hơi run lên, nói một mình Thịnh Tuệ dẫn Chu Thời Dư đi tham quan trường học.
Khi nghe thấy người cả ngày cứ hay xụ mặt hiện giờ lại nghiến chặt răng thốt ra hai chữ “một mình”, Thịnh Tuệ không hiểu vì sao lại thấy hơi buồn cười.
Học sinh đã rời khỏi sân trường, các giáo viên chưa tan làm thỉnh thoảng sẽ đi ngang qua.

Thịnh Tuệ và Chu Thời Dư cùng đi dạo trên hành lang trường và trải qua cảm giác phấn khích lúc yêu thầm sau lưng giáo viên của thời đi học, điều mà hai người họ chưa từng trải qua ở tuổi thiếu niên.
Hai người đi dọc hành lang, khi gần đi đến cuối dãy, Thịnh Tuệ thấy chung quanh không có người bèn thấp giọng hỏi:
“Sao vừa rồi đột nhiên anh lại làm thế?”
Vừa dứt lời, cô liền cảm thấy ngón tay cái bên phải của mình bị móc vào, cô dừng lại, ngước mắt nhìn Chu Thời Dư đang rủ mắt nhìn cô chăm chú.
“Để kịp thời xua tan tin đồn.” Đột nhiên anh chạm vào cô khiến tim cô đập thình thịch vì lo lắng sẽ có người đi ngang qua bất cứ lúc nào.

Ngay sau đó, một giọng nam quyến rũ cố ý hạ thấp truyền vào đôi tai Thịnh Tuệ:
“Bây giờ phải xem cô giáo Thịnh có chịu phong cho anh một cái danh phận hay không.”
Hai người đứng ở cuối hành lang, phía sau Thịnh Tuệ là lối thoát hiểm – góc khuất của camera.
Nhìn ý cười nhàn nhạt nửa khiêu khích nửa quyến rũ trong mắt Chu Thời Dư, Thịnh Tuệ cắn chặt răng kéo anh vào cửa thoát hiểm, đồng thời kiễng chân lên cắn nhẹ vào đôi môi mỏng của anh.
Tim cô đập nhanh như muốn điếc tai, hơi thở của Thịnh Tuệ không đều đặn, vành tai đỏ bừng.

Cô không phục, nói: “… Em nghĩ chắc phải cắn anh trước đấy.”
Sao lại dám làm điều xằng bậy ở trong trường học vậy chứ.
“Cũng được mà.”
Lần đầu hai người gặp mặt cũng ở lối thoát hiểm nhưng Chu Thời Dư đã không còn là người lịch sự tao nhã như cách đây một tháng nữa.
Đối mặt với vành tai nóng bừng của Thịnh Tuệ, cái tính tà ác ẩn trong máu thịt của người đàn ông bị k1ch thích, anh giơ tay lên đủng đỉnh xoa bóp vành tai cô.
Anh đồng thời cũng cúi người về phía trước, khi bóng đen phủ xuống người cô, anh nghiêng đầu, đôi môi mỏng dừng lại ở vành tai đỏ hồng của Thịnh Tuệ, bổ sung từng chữ:
“Đừng nói là cắn người, nếu như cô giáo Thịnh muốn, có thể tùy ý l@m tình ngay tại chỗ cũng được.”
------oOo------


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất