Editor: Cỏ May Mắn
–
Đúng 11 giờ 40 phút trưa, tiếng chuông điện reo khắp khu giảng dạy.
Trong tiếng “Tạm biệt thầy cô” từ bốn phương tám hướng, đám học sinh ngồi trong lớp suốt cả buổi sáng cố gắng đẩy cửa trước và cửa sau ra để rời khỏi lớp.
Những mầm non Tổ Quốc hóa thành ngạ quỷ lao xuống căn tin.
“Ê, Chu Thời Dư, nếu cậu không nhanh lên thì một muỗng canh cũng không còn đâu!”
Khâu Tư đi đến cạnh cửa mới phát hiện người anh em tốt không ở ngay bên, cậu ta chậc một tiếng quay đầu lại, nhìn chàng nam sinh cao gầy ngồi hàng sau cùng: “Hay là, hôm nay cậu lại không đến căn tin à?”
“Ừ, không đi.”
Chu Thời Dư cũng chẳng ngẩng đầu lên mà chỉ nhàn nhạt đáp lại.
Cậu liếc nhìn đồng hồ đeo tay, thấy kim phút đang từ từ nhích về phía số “10” liền nhàn nhã thu dọn sách vở.
Bảy phút nữa cô sẽ rời khỏi lớp.
“Sau cậu lại không ăn cơm —— Haizz chẳng quản được cậu đâu, tôi phải đi xơi đùi gà của tôi đây.”
Khâu Tư lẩm bẩm rời đi, bóng dáng nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.
Chu Thời Dư kiên nhẫn chờ kim phút chạm vào số “10” rồi đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Tháng tư hoa nở rộ, ánh xuân rực rỡ chiếu xiên vào mái hiên hành lang, làm thân hình của cậu thiếu niên trên hành lang trông cực kỳ mảnh khảnh.
Là trường cấp ba trọng điểm của tỉnh, trường Tam Trung có thiết kế kiến trúc độc đáo, ba dãy nhà dạy học được bố trí song song và nối với nhau bằng các hành lang dài ở giữa để thuận tiện cho việc liên lạc.
Tòa nhà nơi Chu Thời Dư đang học lớp 11 là toà ở giữa, bên trái là toà dành cho lớp 12 còn bên phải là của học sinh lớp 10 mới nhập học vào mùa thu.
Hành lang phía bên phải là kiểu bán lộ thiên, dãy bên ấy vắng tanh, thỉnh thoảng chỉ có vài học sinh đi ngang qua một mình hoặc là quay trở về lớp.
Chu Thời Dư đi lang thang trên hành lang không mục đích, chờ đợi bóng dáng quen thuộc đó xuất hiện.
Khi đầu kim đồng hồ vượt qua số “11”, một cô gái buộc tóc đuôi ngựa cao cuối cùng cũng bước ra khỏi phòng học đối diện.
Bởi vì thân hình mảnh mai của cô, bộ đồng phục học sinh vốn đã thùng thình lại càng thêm rộng, vạt áo và mái tóc đuôi ngựa dài của cô khẽ đung đưa trong gió.
Chu Thời Dư hơi khựng lại, ánh mắt lười biếng dừng lại ở bóng hình đó, trong ánh mắt thờ ơ hiện lên chút dịu dàng hiếm thấy.
Cô gái bước ra khỏi lớp một mình, trong lòng ngực ôm một chiếc hộp vuông bọc bởi lớp vải thô, không thèm quay đầu mà bước vội xuống lầu.
Cô hồn nhiên không hề hay biết phía sau cô không xa có một đôi mắt đen ẩn sau cặp kính đang nhìn cô chăm chú.
Chu Thời Dư không ngạc nhiên hay thay đổi lộ trình vì sự rời đi của cô, cậu chỉ bình tĩnh nhìn cô gái rời đi rồi bước xuống lầu.
Cậu biết cô sẽ đi đâu.
Chu Thời Dư không quá ngạc nhiên khi gặp lại Thịnh Tuệ ở trường Tam Trung: khi cậu nhập viện vào mùa đông năm đó, từ cái miệng buôn chuyện y tá cậu đã nghe rất nhiều về cô nên cậu đã biết cô vừa có nhân cách tốt vừa có học lực tốt.
Sau này, nhờ việc là ban cán sự của hội học sinh, cậu đã sớm biết cô sẽ học lớp nào và lớp mình cách lớp cô bao xa.
Khi đó, có lẽ cậu không phân biệt được tình cảm của mình với Thịnh Tuệ là gì.
Đối với cô gái từ bên ngoài bất ngờ đột nhập vào cuộc sống của cậu rồi đột nhiên nói lời tạm biệt, Chu Thời Dư luôn có một số cảm xúc gì đó, không chỉ vì tò mò, nhưng cậu chưa bao giờ xem cô là em gái mà quan tâm đối xử đặc biệt.
Sau khi rời khỏi khu học tập, Thịnh Tuệ đi thẳng đến sân bóng rổ, còn Chu Thời Dư thì đi thẳng đến bục chào cờ đối diện.
—— Từ nơi đó vừa lúc có thể thấy rõ phía sau sân bóng rổ, bên cạnh bồn hoa dưới tàng cây có một cô gái đang cúi đầu cởi nút thắt tấm vải thô và lấy hộp cơm trưa bằng nhựa ra.
Ánh sáng lờ mờ xuyên qua kẽ lá phác họa ra cánh tay, bờ vai và tấm lưng thon thả của Thịnh Tuệ, Chu Thời Dư không nhận ra đôi mắt tìm tòi và bước chân đi lò dò theo sau của mình đã vượt quá giới hạn.
Cậu nhìn xương cánh bướm nhô lên của Thịnh Tuệ thì khẽ nhíu mày, cảm thấy cô nàng gần đây bị sụt cân không ít.
Chu Thời Dư không biết đó là sụt cân thật hay là do cậu tưởng tượng.
Cậu chưa bao giờ quan sát cô gái nào lâu, kiên nhẫn và thậm chí cẩn thận đến vậy.
Thứ ba và thứ năm là ngày mà toàn bộ học sinh trong trường thích căn tin nhất.
Mỗi khi đến hai ngày này, học sinh tuy đang ngồi trong lớp nhưng trong đầu chỉ toàn nghĩ đến phần ăn gồm đùi gà và một miếng bánh mousse socola nhỏ đi kèm.
Mà cũng trong hai ngày đó, Thịnh Tuệ sẽ mang cơm đến trường.
Cô rời khỏi lớp đúng 11 giờ 55 phút, cầm hộp cơm bọc trong tấm vải thô in hoa và đi một mình vào khu rừng phía sau sân bóng rổ để tìm chỗ ăn cơm.
Lúc đầu, Chu Thời Dư nghĩ vì cô bị bệnh tiểu đường không thể ăn đồ ngọt nên dứt khoát né tránh.
Cho đến kỳ thi cuối học kỳ một, cậu không thấy cô gái ngoài hàng hiên nữa.
Tuy nhiên lúc cậu “tiện đường” đi ngang qua khu rừng nhỏ, cậu nhìn thấy Thịnh Tuệ đang nhâm nhi chiếc bánh mousse bên bồn hoa, chiếc bánh ấy chỉ to bằng lòng bàn tay, Khâu Tư có thể cho cả cái vào miệng ăn hết sạch, thế mà cô nàng mất khoảng nửa tiếng mới ăn hết.
Chiều hôm đó, lần đầu tiên Chu Thời Dư biết được, hoá ra giá bữa ăn vào thứ ba và thứ năm đắt hơn bình thường năm tệ.
Nghèo khổ là thứ cậu chưa từng trải qua, giống như chiếc bánh ngọt Thịnh Tuệ đang cầm trong lòng bàn tay tựa như bảo bối lúc trưa, đều khiến Chu Thời Dư vô cùng tò mò.
Bữa trưa hôm nay cô ăn là thịt heo xào bắp cải, cơm và một ít rau cải muối, đồ ăn nhạt nhẽo, trông không k1ch thích vị giác chút nào.
Nhưng Thịnh Tuệ lại ăn mê say, hai má phồng lên như hamster, thỉnh thoảng cô dừng lại giống như thản nhiên nhìn đám con trai đang dần tụ tập ở sân bóng rổ.
Chu Thời Dư đổi bậc thang ngồi xuống, ánh nắng chói chang giữa trưa khiến cậu hơi nheo mắt lại.
Ánh mắt cậu cũng nhìn về mấy chàng trai đang cười đùa cách đó không xa, đấy đều là những gương mặt xa lạ.
Trước giờ cậu luôn có trí nhớ tốt, sau vài buổi chào cờ, cậu đã có thể dễ dàng nhớ được mặt của tất cả đám con trai trong lớp Thịnh Tuệ – không một ai trong số họ xuất hiện trên sân bóng rổ.
Chu Thời Dư chưa bao giờ nghĩ đến ý nghĩa sâu xa đằng sau hành vi này.
Cậu loáng thoáng nhận ra rằng Thịnh Tuệ có để mắt đến chàng trai nào đó hay không dường như rất quan trọng đối với cậu.
“…..
Chu Thời Dư, sao cậu lại tới đây? Cậu không đến căn tin ăn cơm mà ngồi một mình ở đây làm gì?”
Đằng sau vang lên tiếng gọi ầm ĩ quen thuộc, Chu Thời Dư quay người lại nhìn thấy Khâu Tư đang sải bước đi lên, ánh mắt cậu ta nhìn theo hướng sân bóng rổ, suy bụng ta ra bụng người: “Cậu muốn chơi bóng rổ à?”
“Trùng hợp thế! Tôi và mấy đứa hẹn nhau trưa nay chơi một ván với lớp 12, vừa lúc đang thiếu một người, cậu có tới chơi không?”
Khâu Tư vừa nói vừa định khoác tay lên vai cậu, Chu Thời Dư nghiêng người tránh sang một bên, cậu coi bất kỳ động tác chạm thân thể nào cũng là hành động vượt quá giới hạn, nhàn nhạt nói:
“Không chơi.”
Trước giờ cậu luôn làm việc cẩn thận không để lại dấu vết gì.
Kể từ khi Khâu Tư xuất hiện, Chu Thời Dư đã ngưng nhìn về phía bồn hoa, không biết là vì che giấu sự lo lắng của mình hay đơn giản là không muốn chia sẻ khía cạnh của Thịnh Tuệ mà chỉ có cậu mới được nhìn thấy.
“Cái thằng này bị gì vậy trời? Đi từ xa tôi đã thấy cậu nhìn chằm chằm vào sân bóng rổ.
Sao nào, đàn ông đàn ang mà còn ngại ngùng à?”
Khâu Tư đã quen với sự thờ ơ của Chu Thời Dư nên cái ôm không thành lúc nãy cậu ta cũng chẳng để ý, tuỳ tiện hất cằm về phía bên ngoài sân bóng rồi nói: “Thấy chưa? Nhiều chị em gái nhìn như thế, cơ hội rất tốt đấy, có muốn thể hiện không?”
Chu Thời Dư ngước mắt nhìn ra ngoài sân, ánh mắt bình tĩnh của cậu lướt qua, lập tức có một cô gái khẽ hét lên gây ra một trận xôn xao không hề nhỏ.
“Không hổ là hot boy mà, sức quyến rũ này đúng là không thể chê vào đâu được.”
Nhận thấy sự thay đổi bên ngoài sân, chàng trai cao lớn vừa thực hiện cú ba điểm trên sân mỉm cười nhảy lên bậc thang, đấm vào vai Khâu Tư: “Nhóc được lắm, sao lại “bắt quàng làm họ” với hot boy của chúng ta thế?”
Cậu nam sinh nói xong thì quay đầu nhìn về phía Chu Thời Dư, đồng phục không giấu được cơ bắp cánh tay rắn chắc: “Đặng Thành lớp 12A1, thế nào? Muốn tới chơi một ván không?”
Mùi mồ hôi từ đối diện xộc vào mũi Chu Thời Dư, cậu không có hứng thú với mấy trò thi đấu đồng đội, đang định từ chối thì Khâu Tư đã thay cậu trả lời:
“Tất nhiên chơi rồi! Có nhiều em gái đang nhìn như vậy, nếu một người trong số họ có thể thích tôi, thì sau này tôi sẽ không bị lũ súc sinh trong ký túc xá cười nhạo vì là “chó độc thân” nữa!”
“Ai hỏi cậu? Thằng nhãi cậu nói nhảm nhiều nhất đấy.” Đặng Thành cười mắng, quay về phía Chu Thời Dư: “Hot boy thì sao? Cậu có chơi không?”
Chu Thời Dư lẳng lặng nhìn cậu học sinh cuối cấp thách thức mình.
Lũ con trai háo hức thể hiện bản thân trước mặt đám con gái quá rõ ràng, chỉ là không khéo, Chu Thời Dư chẳng có hứng thú với loại đua đòi nực cười và thậm chí còn thảm thương này.
Ánh mắt anh quét qua bóng dáng mảnh khảnh đang lặng lẽ bước đi bên ngoài đám đông.
Lời từ chối của Chu Thời Dư đến bên môi, cậu hơi nhướng mày nhìn vào ánh mắt hơi khiêu khích của Đặng Thành.
Nhìn thấy nụ cười trên môi của mình hiện lên trong mắt đối phương, Chu Thời Dư gật đầu đủng đỉnh nói: “Được.”
Quả thực cậu không mấy hứng thú với những chiêu trò nhỏ nhặt của Đặng Thành.
Nhưng nếu Chu Thời Dư có thể lọt vào tầm mắt của Thịnh Tuệ thì chơi một trận bóng rổ với cậu xem ra cũng chẳng thua thiệt gì.
Đặng Thành là một người lỗ m ãng điển hình.
Hữu dũng vô mưu (*), có sức nhưng không bộc lộ đúng chỗ, cộng với việc nóng lòng thể hiện nên cậu ta nhanh chóng bị đội của Chu Thời Dư bắt được nhược điểm, không cần phối hợp nhiều mà vẫn thắng như trở bàn tay.
(*)
Hữu dũng vô mưu: cậy vào sức mạnh, không có mưu trí gì.
Đám người xung quanh càng ngày càng đông, sau khi Chu Thời Dư thực hiện ba bước vào rổ, trong tiếng reo hò của đám đông cậu khó mà tìm được bóng hình của cô gái ấy, sự kiên nhẫn của cậu đã cạn kiệt.
Quả bóng rổ trong lòng bàn tay cậu không biết đã chuyền qua bao nhiêu bàn tay đẫm mồ hôi, Chu Thời Dư cụp mắt xuống bất giác cau mày, không muốn chơi tiếp nữa.
Khi tiếng còi vang lên, Chu Thời Dư thản nhiên ném bóng đi, thờ ơ rời khỏi trận đấu.
Từ khóe mắt cậu nhìn thấy Đặng Thành đang đánh chặn và cố gắng úp bóng.
Tuy nhiên cậu ta không kiểm soát được sức lực của mình nên quả bóng rổ bay thẳng ra khỏi sân.
Khán giả ồn ào hét lên chạy đi.
May là quả bóng không va vào ai.
Nó chỉ lăn về phía trước dọc theo khoảng trống do đám đông chừa lại, cuối cùng được một bàn tay gầy gò và trắng trẻo nhặt lên.
“May mà không đập trúng ai.” Khâu Tư sợ hãi vỗ ngực, chuẩn bị bước nhanh về phía cô gái nhặt bóng.
“Này! Bạn nữ đằng kia, phiền bạn ném bóng qua đây ——”
“Đừng ném.”
Chu Thời Dư vốn im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng, cậu chủ động đi về phía cô gái đang ôm hộp cơm trong lòng, cậu vô thức chạy nhanh hơn Khâu Tư.
Khi đến gần hơn cậu mới nhận ra Thịnh Tuệ đã cao hơn hồi ở bệnh viện rất nhiều.
Cô không thể cầm bóng bằng một tay nên đành phải ôm bóng, trầm tĩnh đứng yên tại chỗ chờ Chu Thời Dư đi qua.
Đi được vài bước, cơn gió thổi quanh Chu Thời Dư bỗng trở nên dịu dàng và ấm áp.
“Đưa bóng cho tôi đi.” Cuối cùng cậu dừng lại cách Thịnh Tuệ một bước, cho rằng đây là khoảng cách mà cậu có thể nhìn rõ đối phương mà không mạo phạm đến cô: “Nếu ném thì lại dễ đụng phải người khác.”
Cậu không hay lãng phí thời gian để giải thích, vậy nên cái câu sau kia lại giống như “giấu đầu lòi đuôi”.
Trong khoảnh khắc hai người nhìn nhau, Chu Thời Dư phải thừa nhận là trong thoáng chốc cậu đã có sự mẫu thuẫn giữa hồi hộp và mong đợi.
Cậu hy vọng Thịnh Tuệ vẫn còn nhớ đến mình, nhưng cậu cũng không muốn đối phương nhớ bản thân ốm yếu của mình vào thời điểm đó.
Thịnh Tuệ không có ấn tượng gì về cậu.
Cô gái hoàn toàn không phòng bị, tay còn lại vẫn đang cầm hộp cơm, khi giao quả bóng ra thì bóng sắp rơi nên đành vội vàng đưa tay ra đỡ.
Đầu ngón tay hai người chạm nhau, vừa chạm vào liền tách ra ngay.
Giống như chuồn chuồn đậu trên mặt nước rồi bay đi, chỉ có mặt hồ mới biết có gợn sóng xuất hiện.
Đến khi Chu Thời Dư hoàn hồn thì Thịnh Tuệ đã đi xa, để lại cho cậu một bóng lưng mảnh khảnh quen thuộc cùng với mái tóc đuôi ngựa cao khẽ lắc theo động tác của cô.
Nếu không phải trên đầu ngón tay cậu còn chút hơi ấm còn sót lại thì Chu Thời Dư có lẽ sẽ nghi ngờ sự tiếp xúc vừa rồi là do chính mình bịa ra.
“Cậu bảo cô ấy ném bóng qua không phải là được rồi sao? Sao còn phải chạy xa thế? Sắp vào lớp rồi ——”
Sau khi về lại sân bóng, Khâu Tư vẫn còn lải nhải bên tai cậu, Chu Thời Dư chợt nhớ tới chuyện gì, chân khựng lại quay đầu hỏi:
“Quả bóng rổ của ai?”
“Còn của ai nữa? Đặng Thành đó.” Khâu Tư lau mồ hôi trên mặt, đưa tay muốn lấy bóng nhưng bắt hụt: “Sao trời tự dưng nóng —— Này cậu làm gì thế?”
Năm ngón tay thon dài của Chu Thời Dư cầm bóng, lấy thẻ cơm từ trong túi ra rồi tùy ý ném qua.
“Cái này là để làm gì?” Khâu Tư nhận lấy tấm thẻ rồi lập tức cười toét mang tai: “Sao thế, Chu công tử định bao cả trường, chiêu đãi mọi người đồ uống lạnh à?”
Chu Thời Dư cười như không cười mà liếc cậu ta một cái.
Khâu Tư vô cùng biết điều mà xoay người hét to các anh em, chẳng mấy chốc cả đám khoác vai nhau đi đến căn tin.
Đám đông cũng từ từ giải tán.
Trong lúc nhất thời, trong sân bóng rổ chỉ còn lại Chu Thời Dư và Đặng Thành.
Cậu nam sinh thích thể hiện giờ lại xấu hổ, cậu ta đang vén áo đồng phục lên lau mồ hôi trên đầu, khoé mắt thấy Chu Thời Dư bước tới thì dừng lại.
Đặng Thành “a” lên rồi cười một tiếng nhưng không có ý xấu: “Cậu chơi bóng rất tốt, cậu có tính đến việc tham gia đội bóng rổ của trường không?”
“Không định tham gia.”
Chu Thời Dư vẫn từ chối dứt khoát như cũ, cậu dừng lại cách cậu thiếu niên kia hai bước để tránh mồ hôi văng ra, cầm quả bóng rổ trên tay chơi đùa.
“Khâu Tư nói với tôi quả bóng rổ này là của anh.”
“Đúng vậy, là của tôi.” Đặng Thành hoang mang trước câu hỏi này, cậu ta bị ánh mắt đen sâu thẳm của Chu Thời Dư làm cho lông dựng đứng: “Sao vậy?”
“Không sao cả.” Khuôn mặt vô cảm của Chu Thời Dư lắc đầu, hai người nhìn nhau vài giây, đột nhiên cậu lộ ra nụ cười đúng mực:
“Tôi chỉ muốn hỏi, đàn anh Đặng có thể cho tôi quả bóng rổ này được không?”
–
“Này anh bạn, cậu nhìn chằm chằm quả bóng mòn này suốt cả buổi chiều rồi đấy.”
Trong giờ giải lao, lúc Khâu Tư đến tìm cậu chơi thì phát hiện Chu Thời Dư vẫn đang nhìn quả bóng rổ treo trong túi nhựa móc vào bàn, không khỏi càm ràm: “Rốt cuộc quả bóng rổ này bị gì vậy? Trên mặt bóng vẽ bản đồ kho báu à?”
Đáp lại cậu ta là cảnh Chu Thời Dư im lặng nhắm mắt.
Chuyện cậu hỏi xin quả bóng rổ là do cậu hứng thú nhất thời, mãi cho đến khi quả bóng đầy vết mồ hôi và in dấu tay được cho vào trong chiếc túi đựng trong suốt, Chu Thời Dư mới chợt nhận ra hành vi của mình có gì đó không bình thường.
Ngẩn ngơ nhìn bóng rổ, từ xa nhìn người ta đang ăn cơm, trong đầu cứ liên tục nhớ lại cảnh hai người chạm đầu ngón tay hết lần này đến lần khác… Những thái độ khác thường này, Chu Thời Dư không cảm thấy có gì nguy hiểm, nhưng cuộn len cảm xúc càng cuộn vào thì sẽ càng lớn.
Từ khi có ký ức đến giờ, toàn bộ người trên thế giới đều được cậu chia làm hai loại: người đáng ghét và người râu ria.
Hiển nhiên là Thịnh Tuệ không thuộc kiểu người nào kể trên.
Khác với người cha bạo lực và người mẹ kế bạo hành; khác với hiệu trưởng, giáo viên và các bạn cùng lớp luôn cố gắng làm lấy lòng cậu; cô gái chỉ thi thoảng hạ cánh vào thế giới của Chu Thời Dư như một tia nắng mùa xuân rực rỡ, ngắn ngủi nhưng lại khó quên.
Chiếc túi bình an cô đưa đã được Chu Thời Dư cẩn thận đặt ở mặt trong cùng của cặp sách, chỉ những đêm khuya hay rạng sáng mất ngủ cậu mới lấy ra vuốt v e.
Chu Thời Dư nghĩ, chắc cậu hy vọng Thịnh Tuệ có thể tận hưởng cuộc sống cấp ba của cô, hoặc là hy vọng cô sẽ suôn sẻ khoẻ mạnh.
Chỉ thế mà thôi, không cầu gì hơn nữa.
Cho nên cậu mới không tùy tiện tiến lên nhận quen biết, cũng không muốn làm phiền cuộc sống yên bình khó khăn lắm mới có được của cô.
Chỉ là, lời thú nhận này có vẻ không thuyết phục lắm.
Mang theo cảm giác tìm tòi, vào giờ nghỉ và ăn cơm tối, Chu Thời Dư đi một mình đến khu rừng nhỏ phía sau sân bóng rổ.
Mỗi tối Thịnh Tuệ đều đến căn tin cùng với một cô gái tên là “Tiêu Mính”.
Sau khi thăm dò ra quy luật này, Chu Thời Dư không bao giờ đi theo cô nữa.
Khi có người thứ ba ở bên, cậu không muốn dùng thân phận dõi theo từ xa, hành động ấy như một kẻ bám đuôi hèn hạ.
Những cái nhìn dò xét tưởng thật mà giả xung quanh dường như làm sáng tỏ những tâm sự giấu kín của cậu.
Màn đêm mờ mịt, vầng trăng bạc ẩn sau những đám mây dày đặc, khắp sân thể dục đều có học sinh tụ thành từng tốp hai, tốp ba, có đám con gái vừa tản bộ vừa nói chuyện, còn đám con trai thì chạy bộ hoặc chơi bóng, cũng có đám trai gái cùng nhau tề tựu đùa giỡn.
Thậm chí có những cặp đôi còn trốn ở cuối rừng cây, tưởng rằng xung quanh không có ai nên hôn nhau say đắm.
Chu Thời Dư ngồi ở bồn hoa nơi Thịnh Tuệ thường đến vào buổi trưa, cậu thờ ơ nghe tiếng chép miệng ám muội, vẻ mặt không có chút biểu cảm.
So với hành động của cặp gà bông ở trong rừng, Chu Thời Dư quan tâm đ ến sự chú ý quá mức mà cậu dành cho Thịnh Tuệ hơn, rốt cuộc nó xuất phát từ ý đồ gì.
Đầu ngón tay phải của cậu hơi cuộn lại, Chu Thời Dư cúi đầu, thật khó để nhớ lại cảm giác ngứa ran khi cô gái khẽ chạm vào ngón tay cậu lúc trưa, khi mặt trời đang chiếu mức nóng nhất.
Thậm chí cậu sắp quên mất những đầu ngón tay trắng nõn của cô mang lại hơi ấm chừng nào.
Suy cho cùng, đây là lần tiếp xúc thân thể đầu tiên giữa hai người sau khi gặp lại.
Chu Thời Dư cho phép mình dành thêm một chút thời gian để suy nghĩ xem cậu quan tâm đ ến khoảnh khắc tiếp xúc này đến mức nào, gọi nó là “dư vị” thì có thích hợp hơn không.
“….
Hai đứa được lắm, mới nửa tháng trước viết giấy cam đoan với bản kiểm điểm, hôm nay lại để tôi bắt được.
Vậy mà vẫn chui vô rừng à ——”
Ba người trong rừng cây hiếm khi được hưởng một giây an tĩnh, cùng với tiếng bước chân vội vã, lời quở trách nổi trận lôi đình của chủ nhiệm giáo dục lập tức vang vọng khắp rừng cây:
“Nội quy trường học nhấn mạnh bao nhiêu lần, học sinh không được yêu sớm, mọi hành vi thân mật phải bị loại bỏ! Hai đứa giỏi lắm, còn dám chống đối phạm tội hả!”
“Bây giờ sờ tay thấy không đủ nên trốn vô đây hôn hít phải không! Cút vào văn phòng cho tôi, tôi sẽ gọi người nhà lên trường ngay lập tức! Thông báo phê bình toàn trường!”
“……”
Trong lúc nhất thời, cả khu rừng vang vọng tiếng viện trưởng quở trách giận dữ, tiếng cô gái nức nở và tiếng chàng trai van xin tha thứ.
Cho đến khi ba người ầm ĩ dần dần rời đi, Chu Thời Dư vẫn ngồi lặng lẽ bên bồn hoa như suy tư gì.
Cậu cụp mắt xuống một lúc lâu, để ánh trăng sáng ngời chiếu vào lòng bàn tay qua kẽ lá.
Bàn tay phải chạm vào tay cô hơi cong lên.
Hai học sinh yêu sớm kia không thoả mãn với việc nắm tay nên mới tiến thêm một bước, muốn thử hôn môi.
Vậy cậu thì sao.
Đối với Thịnh Tuệ, cậu có thoả mãn khi chỉ khẽ chạm vào đầu ngón tay không?
Hay là những suy nghĩ của cậu về Thịnh Tuệ có thể được coi là trong sạch?
Vào buổi tối đầu xuân đó, lần đầu tiên Chu Thời Dư nhận ra rằng chính mình đã vượt quá giới hạn.
Chỉ là cậu vẫn chưa hay biết có một suy nghĩ nảy mầm trong cậu, từ đó bắt đầu một mối yêu thầm sẽ kéo dài rất lâu không hồi kết trong cuộc đời của cậu.
------oOo------