Chương 490: Tranh đấu trong bóng tối
Bạch Cừ Nhi vẫn nâng cao Long Thần châu, ôm hài tử của phu thê Bạch Thanh Phủ, xoay người dẫn theo đám người đi vào trong bóng tối.
Long Thần châu tản mát ra ánh sáng tĩnh mịch, xua tan bóng tối. Bọn họ nhất định phải nhanh chóng chạy tới dịch trạm phía trước, tìm kiếm thần chỉ nơi đó che chở.
Bên cạnh cái rương, thân thể Long Kỳ Lân phấn chấn, phát ra tiếng gào thét trầm thấp. Tần Mục lấy ra nồi lớn ném cho Ban Công Thố, Ban Công Thố nhìn một chút cái nồi lớn thiếu một cái chân, lắc đầu nói:
- Nồi đồng nát, uy lực bị hao tổn, chỉ sợ không bảo vệ được chúng ta. Cũng may ta còn có những bảo vật khác.
Hắn bỏ nồi lớn vào bên trong túi Thao Thiết của mình, lấy tới một cái hồ lô lớn, dùng dây treo hồ lô ở bên trên dây lưng, cười hắc hắc nói:
- Tần giáo chủ, đây là linh binh đời thứ nhất của ta, gọi là Bích Huyết hồ lô, là bảo vật nổi danh của ta, rất lâu chưa từng vận dụng. Ta một mực chờ mong mình có thể đột phá, cùng sở học vạn năm của bản thân hòa làm một thể, luyện lại Bích Huyết hồ lô của ta. Chỉ là từ đầu đến cuối không cách nào dung hợp thông suốt nhiều công pháp như vậy.
Hắn vác hồ lô lên, hồ lô lớn cao hơn ba thước. Ban Công Thố không có hai chân, cõng cái hồ lô lớn này có vẻ hơi dở dở ương ương.
- Đại Tôn, không nghĩ tới ngươi cũng đã từng là người có hùng tâm tráng chí.
Tần Mục từ bên trong túi Thao Thiết lấy ra túi đao, đeo túi đao dây đeo, cõng lên người. Hắn lại lấy ra hai cái dao mổ lợn cắm vào túi đao bên trong, nói:
- Đáng tiếc, sau khi ngươi nhìn thấy bản thân không có cách nào thành Thần, ngươi liền biến thái, đi lạc lối.
Ban Công Thố nhìn túi Thao Thiết của hắn, cười lạnh nói:
- Ngươi cảm thấy ngươi vô vọng trở thành Thần, ngươi sẽ không biến thái? Túi Thao Thiết của ngươi là của ta!
- Ta nhặt từ bên trong Hoàng Kim cung ra.
Tần Mục lấy từ bên trong túi Thao Thiết ra một thanh chùy sắt lớn, nhẹ nhàng vung vẩy vài cái. Chùy sắt lớn keng keng vang dội, đầu chùy không ngừng khuếch trương ra ngoài phạm vi tám thước, lấy cán chùy làm tâm điểm, không ngừng xoay tròn.
Hắn ngừng phát động pháp lực, chùy sắt lớn không ngừng thu hẹp, khôi phục kích thước bình thường.
Tần Mục cắm chùy sắt ở bên trong một cái dây lưng da phía sau túi đao, cố định rắn chắc. Hắn lại lấy ra một cây gậy trúc, nhẹ nhàng vung vẩy vài cái, liên tiếp phát ra hư ảnh, cũng cắm ở phía sau.
Ban Công Thố kinh ngạc, nhìn thấy hắn lại từ bên trong túi Thao Thiết lấy ra bút mực nghiên giấy, nhét vào tay áo của bản thân. Còn có mấy cái cuộn tranh cũng bị hắn dùng túi đao phía sau cố định, không khỏi bật cười nói:
- Tần đại giáo chủ, ngươi đây là muốn lên đài hát kịch hay sao? Phía sau lưng ngươi cũng sắp bị cắm đầy.
Tần Mục lại lấy ra túi độc cùng kiếm hoàn, bên trong túi độc là các cái bình to to nhỏ nhỏ. Kiếm hoàn thì phân giải ra, hóa thành tám ngàn cây kiếm, hắn cho những thanh phi kiếm ngâm qua độc, nói:
- Lo trước khỏi hoạ. Năm đó ta mới vừa từ bên trong Đại Khư đi ra, chính là mặc trang phục này. Mặc dù thoạt nhìn rất quê mùa, nhưng lại thực dụng. Về sau ta có thân phận địa vị, lúc này mới chẳng phải quê mùa. Nhưng nếu như liều mạng tranh đấu, tất nhiên là càng quê mùa chiến lực càng cao!
Ban Công Thố nghe vậy, theo bản thân lấy từ bên trong túi Thao Thiết ra bảy mặt lá cờ cắm ở phía sau, lại lấy ra một mặt gương đồng. Đằng sau tấm gương có cái tay cầm, bị hắn bọc ở trên cánh tay trái, giống như là một mặt lá chắn.
Hắn lại lấy tới một bộ phi đao, phi đao thành vòng, treo ở bên cạnh vạt áo trong, hai bên đều treo đầy ắp.
Tần Mục ngớ người ra. Chỉ thấy Ban Công Thố lại lấy ra mấy cái hộp kiếm, dựng ở bên chân, còn có vũ khí, đao hoàn trên thảo nguyên thường dùng.
Chỉ có điều đao hoàn của Ban Công Thố không thể coi thường, chất lượng muốn vượt xa cường giả của thảo nguyên.
Hắn còn lấy ra Thái Cực bàn, còn có một bàn thờ Phật, bên trong bàn thờ Phật có một vị Phật Đà nho nhỏ. Tiếp đó hắn lại lấy ra một cái cột to dựng ở bên cạnh, phía trên trải rộng phù văn ấn ký, ánh sáng chớp hiện.
- Đại Tôn, của cải của ngươi thật đúng là kinh người.
Tần Mục khen:
- Ta cùng quốc sư cướp sạch Hoàng Kim cung của ngươi mấy lần, ngươi lại còn có thể có nhiều trọng bảo như thế!
Ban Công Thố cười lạnh nói:
- Ngươi sống vạn năm, tích lũy đồ vật sẽ chỉ càng hơn ta! Người đến, mở mắt!
Bên trong đồng tử của hắn có phật quang bùng cháy mạnh, phát động Thiên nhãn của phật môn. Lập tức bên trong Phật quang lại có đạo nhãn đạo môn tạo ra, hóa thành hình vẽ Âm Dương Thái Cực đồ.
Ban Công Thố nhìn lại vào bên trong bóng tối, chỉ có thể nhìn thấy hình bóng lay động, nhìn không rõ.
- Mở ra!
Tần Mục khẽ quát một tiếng, phát động Cửu Trọng Thiên Khai Nhãn pháp.
Bên trong đồng tử của hắn có ánh sao hiện ra, mặt trời hiện lên ở trong tinh hà, lập tức từng tầng trận văn hiện lên. Người mù đã dung hợp Cửu Trọng Thiên Khai Nhãn Pháp vừa Đệ Nhất Thần Nhãn của Tỷ Thanh thần chỉ thời kỳ Khai Hoàng, uy lực mạnh hơn, thần thông càng lớn hơn. Chẳng qua loại Thần Nhãn này tiêu hao pháp lực đối phương càng nhiều hơn. Tần Mục hiện nay chỉ có thể miễn cưỡng mở ra Cảnh Tiêu Thiên Nhãn, cùng sở hữu tầng thứ năm.
Thường ngày vận dụng, hắn vẫn lấy Đan Tiêu Thiên Nhãn làm chủ.
Bóng tối phía trước quá nặng nề. Đan Tiêu Thiên Nhãn khó có thể nhìn ra quá xa, cho nên lần này hắn phát động là Cảnh Tiêu Thiên Nhãn.
Long Kỳ Lân cũng trợn to mắt quan sát, nhưng cái gì cũng nhìn không thấy, nói:
- Giáo chủ, ngươi thấy được cái gì?
Ban Công Thố cũng nhìn ra không xa lắm, có thể nhìn thấy trong bóng tối có hơn người bóng dáng đang đi về phía này. Hắn nói:
- Tần giáo chủ, chỉ có hơn mười người đúng hay không?
Ánh mắt Tần Mục nhìn thẳng vào bóng tối, gật đầu cười nói:
- Chỉ có hơn mười thần thông giả, yên tâm.
Ban Công Thố thở phào nhẹ nhõm, cười ha ha nói:
- Lão tử còn tưởng rằng bản thân sẽ giống như phu thê Bạch Thanh Phủ, vì một đống dân đen chết ở chỗ này, lão tử không có cao thượng như thế. Xem ra đi theo Tần giáo chủ chính là hồng phúc tề thiên, không chết được!
Long Kỳ Lân lên tiếng nở nụ cười:
- Giáo chủ từ trước tới nay có thể gặp dữ hóa lành!
Cái rương của Tinh Ngạn cũng mở ra đóng vào nắp rương, cười ra tiếng.
Tần Mục cũng lộ ra nụ cười, đưa tay chỉ về phía trước. Cái rương chia năm xẻ bảy, mở ra.
Cái rương của Tinh Ngạn dùng nguyên liệu là da cùng xương Thao Thiết, khung xương nối ra không gian của cái rương, da của cái rương là dùng da của Thao Thiết che ở phía trên.
Giờ phút này cái rương trải rộng ra, lập tức ở bốn phía xung quanh hình thành không gian an toàn với phạm vi trăm trượng.
Bọn họ đứng ở bên trong không gian an toàn này, có thần quang của cái rương che chở, bọn họ không cần lo lắng bóng tối xâm nhập.
Ban Công Thố dọn xong đủ loại bảo vật của bản thân, Long Kỳ Lân thì hoảng sợ nhìn giá trong rương trải rộng ra, phía trên có đủ loại cánh tay chân. Ban Công Thố thoáng nhìn thấy Tần Mục không chú ý, len lén lấy xuống hai cái chân nhét vào bên trong túi Thao Thiết của bản thân, cái chân độc của bản thân vẫn được hắn treo ở trên giá.
Tần Mục giả vờ như không có trông thấy, nhìn về phía trước. Cảnh Tiêu Thiên Nhãn của hắn nhìn soi mói, phía sau hơn mười bóng dáng đi tới tính ra là hàng trăm thiên ma ngoại vực, một đội quân lớn.
Bọn họ bình tĩnh đứng ở nơi đó. Dẫn đầu là một bóng người cao to, cưỡi dị thú khôi ngô, đang yên tĩnh nhìn chăm chú mười thần thông giả xung phong lên.
Mười thần thông giả này, chỉ là thăm dò thực lực của bọn hắn.
Tần Mục giữ lại những gì bản thân nhìn thấy ở trong lòng, hắn hít một hơi thật dài. Kiếm hoàn theo tay áo trượt ra, lặng lẽ không một tiếng động lăn đi, tới sát mép của cái rương, chui vào bên trong bùn đất. Kiếm hoàn ở bên dưới mặt đất phân giải, từng cái phi kiếm thật nhỏ kéo dài đến nơi xa, trải rộng phạm vi trăm trượng trong lòng đất.
- Động thủ!
Tần Mục quát lớn, hai cái dao mổ lợn ở sau lưng ra khỏi vỏ, hai đao nắm trong tay.
Nhưng vào lúc này, hơn mười vị thần thông giả vọt tới, Long Kỳ Lân há miệng gào thét, trong miệng có chân hỏa hừng hực hóa thành một cột lửa đánh về phía trước. Cột lửa nổ tung, mười cái bóng dáng đan xen, tránh đi cột lửa hướng thẳng vào Long Kỳ Lân.
Long Kỳ Lân quay đầu, cột lửa quét ngang bốn phương tám hướng, một người trong đó hai tay khẽ bóp xuống dưới. Mặt đất nhô lên, thế nhưng bị cái rương đè xuống, căn bản nhấc không nổi mặt đất.
Một người khác vận chuyển đao quang, đao pháp kỹ càng vô cùng. Đao quang quay xung quanh cột lửa điên cuồng xoay tròn, cắt đòn đánh này của Long Kỳ Lân ra. Tần Mục vung đao, cùng người cầm đao kia lưng tựa lưng bước chân di chuyển.
Vị thần thông giả kia cũng mạnh mẽ, biết rơi vào bên trong cuộc chiến đấu cận chiến, sống chết chỉ ở một cái chớp mắt, nhìn ra là đao pháp cùng bộ pháp của hai bên.
Hai người bọn họ như con quay nhanh chóng di chuyển xoay tròn, đao quang chợt nổi lên chợt rơi xuống, thắng bại đã phân.
- Đao pháp tốt!
Đầu của người kia bay lên, rơi vào trong bóng tối, quay đầu tán thưởng một câu.
Đầu của hắn bay ra nhìn thấy thi thể của mình đang ngã xuống. Mà Tần Mục thì bị một vị thần thông giả khác một chưởng đánh vào ngực, nhưng thân thể giao long uốn quanh, nguyên khí hóa thành giao long cuốn lấy cánh tay của đối thủ. Một bên khác, hai cái đao nhanh đến mức khó có thể tưởng tượng, xoạt xoạt xoạt vô số đạo đao quang chém xuống đối thủ.
- Thật sự là đao pháp tốt!
Đầu của người kia lại tán thưởng một câu, trước mắt là một vùng tăm tối, lại khó nhìn thấy đao Tần Mục.
Bịch!
Đầu của hắn rơi xuống đất, lăn mấy tuần, còn trợn mắt lên, ý thức dần dần tiêu tán:
- Có thể chết ở phía dưới loại đao pháp này...
Đao hoàn của Ban Công Thố lơ lửng, gần như đồng thời ra tay cùng Tần Mục. Đao hoàn đan xen, vô số đao quang liên tục chém sát mặt đất. Đồng thời bên trong Bích Huyết hồ lô phía sau lưng hắn soạt một tiếng có thác máu bay lên trời, cuốn lấy một thông giả đang tránh né đao quan chém về phía chân hắn chém.
Thác máu cọ rửa, bên trong thác nước có đủ loại côn trùng, trong khoảnh khắc ăn đối thủ không còn một mảnh.
Tiếng va chạm đinh đinh đinh truyền đến, một vị thần thông giả khác đạp đao mà đi. Hắn đạp rơi từng cái đao, tiến sâu tới bên cạnh Ban Công Thố, giơ tay lên chính là thần lôi bạo phát, rót nghiêng xuống như mưa.
Ban Công Thố chịu lấy ngũ lôi oanh đỉnh, giơ tay lên vung lên ống tay áo. Vô số phi đao trút xuống, khiến cái đầu quấn băng của người kia cắm đầy phi đao.
Long Kỳ Lân gầm thét, hiện ra chân thân bốn mươi trượng, bay tới phản kích, đập chết đối thủ.
Sau một lúc lâu, Tần Mục chém giết kẻ địch cuối cùng, đá thi thể ra ngoài, phun ra một ngụm máu. Tu vi cảnh giới của những thần thông giả này cũng rất cao, phần lớn là cảnh giới Lục Hợp, Thất Tinh. Cũng có một cao thủ cảnh giới Thiên Nhân bị Long Kỳ Lân cuốn lấy, một thân nguyên thần mạnh mẽ, suýt nữa bị Long Kỳ Lân nâng lên thả vào trong bóng tối.
Vẫn là ba người Tần Mục cùng Ban Công Thố hợp lực, mới ở trong không gian trăm trượng này đánh giết đối phương.
Ban Công Thố cũng trúng mấy chiêu thần thông, mặt mày xám xịt, dứt khoát cũng không giấu diếm Tần Mục, lấy ra hai cái thần thoái đặt ở trên người mình.
Tần Mục làm như không thấy, cười nói:
- Đại Tôn nhanh lên, đối thủ sẽ không cho chúng ta cơ hội.
- Đối thủ?
Ban Công Thố cười nói:
- Đối thủ không phải là bị chúng ta giết sạch sao?
Hắn ngẩng đầu nhìn lại vào bên trong bóng tối, một mảnh vô số bóng dáng tối đen đang từ trong bóng tối vọt tới, hắn không khỏi ngớ ra, vội vàng xoay người muốn chạy trốn. Chẳng qua bên ngoài chính là bóng tối, hắn lại dừng bước lại.
- Không có đường sống!
Ban Công Thố quay đầu, khóc lớn nói:
- Tần giáo chủ, không có đường sống! Lão tử bị ngươi hại chết!
Tần Mục đứng ở trung tâm của không gian trăm trượng, cắm hai thanh đại đao về túi đao. Bịch một tiếng bên cạnh rơi xuống một viên Thái Dương Ngọc Nhãn, cất cao giọng nói:
- Người vượt quá giới hạn, chết!
- Nói khoác không biết ngượng!
Một vị thần thông giả của thiên ma ngoại vực gào thét vọt tới, đột nhiên một đạo kiếm quang bay ra, xung qua lồng ngực cấm vào trong đầu của hắn.
Vị thần thông giả này xông về trước ra mấy chục bước, ngã nhào vào dưới chân Tần Mục.
Tần Mục lộ ra nụ cười, đối mặt với mấy trăm vị thiên ma ngoại vực trong bóng tối, lập lại:
- Người nào vượt quá giới hạn, chết!
- Ta tới giết ngươi!
Một người khổng lồ cầm đại thuẫn trong tay tung người nhảy lên, đại thuẫn để qua dưới chân, chặn lại kiếm quang từ lòng đất tuôn ra. Đồng thời nổi giận gầm lên một tiếng, thân thể đột nhiên biến hóa, thân hóa thành hình thái Thần Nhân mai rùa quấn đại xà. Ầm một tiếng rơi vào bên trong không gian của cái rương trải rộng ra, hắn một quyền đánh đến, Đằng Xà rống to, quấn quanh ở bên trên nắm đấm của hắn.
Boong boong!
Hai đạo đao quang quét ngang dựng đứng, hai đao đan xen, lập tức đao quang bỗng nhiên thu lại, người khổng lồ kia chia năm xẻ bảy.
Tần Mục lau đi vết máu trên thanh đao, nhếch miệng cười một tiếng:
- Người vượt quá giới hạn, chết!
- Hai người các ngươi và một con lợn chiếm cứ không gian trăm trượng, cũng muốn chặn lại đại quân của ta sao?
Một đầu dị thú đi tới bên trên dị thú. Hắn là đầu lĩnh một đội quân tà ma ngoại vực này. Hắn kéo mặt nạ, nhìn xuống Tần Mục, cười lạnh nói:
- Niệm tình ngươi tu vi không yếu, cũng có dũng khí, cho các ngươi chết được toàn thây! Tất cả tướng sĩ nghe lệnh, san bằng bọn họ!
Tất cả thần thông giả tà ma ngoại vực vọt tới, nhấn chìm không gian trăm trượng này.
Bên ngoài không gian trăm trượng, tám ngàn cây kiếm phá đất lao lên, hóa thành Kiếm Đồ thức thứ nhất - Kiếm Lý Sơn Hà, đưa tất cả những kẻ xông vào trong không gian trăm trượng vào bên trong Kiếm Đồ.
Mà vị đầu lĩnh kia cười lạnh một tiếng, nguyên thần bay lên không trung, pháp lực bộc phát. Cứ thế đánh văng ra tất cả phi kiếm, phá vỡ Kiếm Lý Sơn Hà.
Sắc mặt của Ban Công Thố trắng bệch, ngước nhìn nhân vật cường đại phá giải Kiếm Đồ dễ như trở bàn tay này, trong lòng mất hết can đảm, lẩm bẩm nói:
- Tướng lĩnh cảnh giới Sinh Tử cũng tới, không có đường sống, ta trốn không nổi!
- Có đường sống!
Tần Mục quát lớn, một tia sáng bạo phát, đâm về con mắt của vị tướng lĩnh này. Ánh sáng của Thái Dương Ngọc Nhãn khống chế vị tướng lĩnh này tại Kiếm Đồ trong chớp mắt, oong một tiếng theo mi tâm của hắn xông vào, xuyên qua tới gáy.
Thần thông giả vọt tới, nhào về phía Tần Mục, nhấn chìm hắn. Thái Dương Ngọc Nhãn bị mấy chục đạo thần thông đánh bay, lăn ra ngoài.
Trong lòng Ban Công Thố lại thiêu đốt lên hi vọng, khuôn mặt dữ tợn xông về phía mấy trăm người nghênh đón:
- Giết!
- Giết!
Long Kỳ Lân gào thét, vảy rồng nổ vang, theo trên thân thể bay ra.
Bành bành bành!
Không gian trăm trượng này đột nhiên nhanh chóng chồng chất, hợp lại, chứa hết mấy trăm vị thần thông giả tà ma ngoại vực tính cả Ban Công Thố, Tần Mục và Long Kỳ Lân vào trong rương.
Trong bóng tối, cái rương tản mát ra ánh sáng yếu ớt, nhưng trong rương lại là bóng tối vô cùng nồng đậm, không có bất kỳ ánh sáng gì. Trong rương không ngừng truyền đến từng tiếng công kích, vang vọng.
Trong rương truyền đến tiếng chém giết khủng khiếp. Tiếng cắt qua máu thịt, tiếng thần thông nổ vang trầm trầm, máu tươi từ góc rương không ngừng chảy ra.
Qua thật lâu, cái rương khôi phục lại yên tĩnh.
Bịch!
Một bàn đầy máu me tay đẩy cái rương ra, một cái đầu nhô lên, muốn leo ra thì lập tức cái đầu kia bị một cái gậy trúc đâm thủng. Gậy trúc theo mi tâm của hắn xuyên ra, tiếp lấy rụt trở về.
Cái rương phun thi thể này ra.
Trong rương lại là một mảnh yên tĩnh, sau một lúc lâu, đột nhiên lại là từng tiếng động trầm. Cái rương mở ra, từng cỗ thi thể bị ném ra ngoài.
- Tranh đấu trong hộp tối, ai là người mù người đó thắng!
Trong rương, Tần Mục cầm gậy trúc đứng, bốn phía toàn bộ là màu đen:
- Sư phụ của ta, chính là một cái người mù!
------oOo------