Chương 491: Mối thù cụt tay
Trong rương lại an tĩnh lại, tĩnh mịch tới cực điểm, không nghe được bất kỳ âm thanh gì, thậm chí liền tiếng hô hấp cũng nghe không được.
Mà Tần Mục lại ở bên trong bóng tối hành động tự nhiên, nhưng lại không có chút âm thanh nào. Một giọt mồ hôi rơi xuống, nện ở trong vũng máu, phát ra tiếng động rất nhỏ.
Chủ nhân của giọt mồ hôi lập tức chuyển bước, đột nhiên tim đau xót, trái tim bị một cái gậy trúc đâm thủng.
Tần Mục từ phía sau lưng hắn rút gậy trúc ra, lặng lẽ tiến lên, đằng sau truyền đến tiếng thi thể ngã xuống.
Âm thanh này lập tức gây nên rung chuyển kịch liệt, bốn phía có rất nhiều tà ma vực đạo nhao nhao ra tay, bạo phát ra thần thông cùng linh binh sáng rực không ngừng đánh về phía âm thanh truyền tới.
Khi thần thông cùng ánh sáng của linh binh tắt đi, Tần Mục như quỷ mị lại chớp động ở bên trong cái rương, lần này đến lượt thần thông giả khác mất mạng ở trong tay của hắn. Chờ đến ánh sáng biến mất, hoàn toàn khôi phục bóng tối, nguyên một đám thần thông giả lung la lung lay, thi thể ngã nhào trên mặt đất.
Bốn phía lần thứ hai yên bình.
Trong phạm vi trăm trượng ở bên trong rương coi như không hề nhỏ, có kích thước khoảng một trăm ba mươi, một trăm bốn mươi mẫu đất.
Mấy trăm người phân bố ở bên trong không gian này tuyệt đối sẽ không chen chúc. Dù là có quái vật khổng lồ như Long Kỳ Lân nhưng mà đối với thần thông giả như bọn họ, không gian liền có vẻ nhỏ hẹp vô cùng.
Đối với bọn hắn, thần thông có thể chớp mắt đã tới, thậm chí uy lực thần thông mạnh mẽ có thể cuốn sạch tới mỗi một nơi hẻo lánh.
Thời điểm Tần Mục nhốt bọn hắn ở trong cái rương, mọi người hoảng hốt lo sợ, lập tức ra tay đánh nhau nên vừa bắt đầu cái rương sẽ run rẩy dữ dội lung lay.
Trong thời khắc tối tăm nhất hỗn loạn nhất, tất cả mọi người vì tự vệ đều sẽ ra tay với bất luận thứ gì ở xung quanh. Số lượng cường giả bị chết ở trong tay người bên mình cũng không phải là số ít.
Cục diện hỗn loạn này không duy trì liên tục được bao lâu, có cường giả cảnh giới Thiên Nhân lập tức lên tiếng, bảo mọi người không nên kinh hoảng.
Vị cường giả cảnh giới Thiên Nhân đầu óc thông minh nhưng mà sau một khắc liền bị Tần Mục ám sát, ngay sau đó lại hỗn loạn tưng bừng. Tần Mục trong lúc hỗn loạn cầm gậy giết người, cho dù là gặp được cường giả cảnh giới Thiên Nhân cũng khó thoát khỏi bị hắn chém giết gần người.
Sau khi trận hỗn loạn ngừng lại, có người có ý đồ mở ra cái rương để ánh sáng chiếu vào, sau đó lại bị Tần Mục một trượng đâm chết.
Trong lúc đó, lại đã trải qua mấy trận tranh đấu liều mạng, hiện tại người trong rương đều cảm thấy bất an, áp chế nhịp tim đập của mình, ngừng lại hô hấp của mình. Cho dù là vết thương trên người cũng bị bịt lại, không cho máu tươi chảy ra, miễn cho kinh động Tần Mục.
Bọn họ thậm chí còn nhất định muốn nhắm mắt lại, con mắt sẽ bán đứng vị trí của bọn họ ở trong bóng tối.
Những thần thông giả bọn họ thường thường đều tu luyện thần thông đồng pháp, con mắt sẽ phát ra ánh sáng, đây không thể nghi ngờ là mục tiêu tốt nhất của Tần Mục.
Tần Mục giống như con dơi ở trong bóng tối, xuất quỷ nhập thần, bất kỳ tiếng vang gì cũng sẽ kinh động hắn, dẫn tới sát cơ.
Cái bóng tối này làm người ta hít thở không thông, hắn giống như ma vương ẩn nấp tùy thời cướp đoạt tính mạng của bọn họ.
Cái rương khép mở, lại phun ra mấy cỗ thi thể. Ngay trong nháy mắt cái rương khép mở, ánh sáng từ bên trên chiếu xuống, mọi người trong rương rùng mình, từng người di chuyển thân hình, không dám ở lại tại chỗ. Sau một lát hỗn loạn, lại truyền tới tiếng thần thông va chạm cùng thi thể ngã xuống đất, lại có mấy người chết trong lúc hỗn loạn.
- Ta không chịu nổi!
Một cái tà ma vực đạo rốt cuộc chịu không được bầu không khí vô cùng kinh khủng, thần trí sụp đổ. Đủ loại thần thông linh binh từ bốn phía tự nhiên oanh kích, lớn tiếng nói to:
- Ai cũng đừng nghĩ tiếp cận ta! Các ngươi chết! Các ngươi đều chết!
Thần thông của hắn có uy lực mạnh mẽ, dễ như trở bàn tay liền xuyên qua không gian trăm trượng. Linh binh cũng sắc bén dị thường, quét tới bốn phương tám hướng khiến cho người nấp ở chỗ tối không thể không ngăn cản.
Trong rương, một hồi đại hỗn loạn bạo phát, đâu đâu cũng có tiếng la giết, đủ loại linh binh đủ loại thần thông hỗn loạn công kích.
Qua thật lâu, thần thông giả làm chuyện điên rồ kia thở hổn hển, ngừng tay. Bốn phía không có bất kỳ âm thanh gì, chỉ còn lại có tiếng thở dốc của hắn.
- Chết rồi?
Thần thông giả làm chuyện điên rồ kia giật mình, vừa mừng vừa sợ, ha ha cười nói:
- Các ngươi đều đã chết! Đều chết rồi! Ta sống xuống, chỉ có ta còn sống!
Phụt!
Một cái gậy trúc theo trong miệng hắn đâm vào, xuyên ra sau gáy.
Cái rương mở ra, bốn mặt trải ra bên dưới, ánh sáng chiếu xuống. Vẫn là không gian trăm trượng nhưng mà trong không gian trăm trượng chỉ còn lại có Tần Mục cùng sắc mặt Ban Công Thố trắng xám và Long Kỳ Lân nằm ở trong góc run lẩy bẩy.
Hắn co nhỏ lại thành kích thước ngắn hơn một trượng, trốn ở phía sau một đám giá đỡ, da dày thịt thô ngược lại cũng không ngại. Chỉ là trên thân cắm đầy linh binh to to nhỏ nhỏ, thậm chí trong đó còn có mấy thanh kiếm hiển nhiên là phi kiếm của Tần Mục, trong hỗn loạn có không ít công kích rơi vào trên người hắn.
Cái đầu hắn lớn, mặc dù dùng hết khả năng thu nhỏ hình thể, nhưng vẫn không khỏi chịu không ít công kích.
Trên mặt đất, đâu đâu cũng có thi thể ngổn ngang lộn xộn, bộ dạng chết không giống nhau. Có rất nhiều người bị gậy trúc ám sát, có rất nhiều người bị đao chém vào đầu, có rất nhiều bị treo lên cao, mấu đầu. Còn có mấy thần thông giả bị đâm thành con nhím, còn có người bị kiếm hoàn ép tới xương cốt đứt gãy, bị sào huyệt Chân Long ép tới thịt nát xương tan.
Chỉ có điều, càng nhiều người là chết ở trong tay người bên phe bọn họ.
Lúc đó tình hình thực sự quá hỗn loạn, mọi người vì tự vệ, không thể không tự giết lẫn nhau. Người chết ở trong tay của Tần Mục cùng Ban Công Thố Long Kỳ Lân ngược lại là số ít, nhiều nhất chỉ có ba phần.
Ban Công Thố xóa đi vết máu trên mặt, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Bên trong không gian tối tăm, Tần Mục không chỉ một lần đụng vào hắn. Nếu không phải hắn thi triển ra tuyệt học Hoàng Kim cung, bị Tần Mục phát giác được, chỉ sợ chính hắn cũng sẽ bị Tần Mục tiêu diệt.
Trong hỗn loạn, hắn chịu rất nhiều vết thương, cũng tiêu diệt không ít đối thủ, nhưng mà nguy hiểm nhất vẫn là lần bị Tần Mục tới gần người.
Suýt chút nữa lấy mạng của hắn!
Ban Công Thố mặc dù tránh thoát một đòn tất sát của Tần Mục nhưng mà chỗ ngực bị gậy trúc đâm thủng một cái lỗ máu. May mắn hắn tránh được vị trí trái tim, chỗ cổ suýt chút nữa bị dao mổ lợn lướt qua động mạch, cổ của hắn vặn một đường cong kinh người, lúc này mới né qua một đao kia.
Mặc dù về sau Tần Mục nhận ra thần thông của hắn, liền không tiếp tục ra tay với hắn, nhưng mà hắn luôn luôn hoài nghi thật ra Tần Mục đã sớm nhận ra hắn, chỉ là muốn nhân cơ hội này giết chết hắn!
Đương nhiên, hắn đồng thời không có chứng cứ, giờ phút này cũng không dễ nhắc lại việc này.
Trên thân của Tần Mục đâu đâu cũng có vết máu, hắn khập khễnh lôi từng cỗ thi thể ra khỏi cái rương. Hắn cũng chịu rất nhiều thương, thời điểm hỗn loạn bộc phát tình cảnh của hắn cũng nguy hiểm vô cùng, suýt nữa chết ở trong thần thông cùng linh binh từ bốn phương tám hướng xông ngang công kích loạn.
Ở trong đó, thậm chí còn có mấy vị cường giả cảnh giới Thiên Nhân, uy lực thần thông của bọn họ mạnh hơn, lực công kích nguyên thần đáng sợ vô cùng. Nếu như một đòn đánh trúng, cho dù là hắn phát động Chân Long Bá thể cũng hẳn phải chết không nghi ngờ.
Hắn vẫn bị rất nhiều thần thông cùng linh binh đánh trúng, nếu không phải tà ma vực đạo kia đột nhiên làm chuyện điên rồ, hắn cũng rất khó có thể làm người cười đến cuối cùng.
Ban Công Thố cũng đi tới phía trước, hai người cật lực khiêng từng cỗ thi thể đi ra, ném vào trong bóng tối, tất cả đều không nói chuyện.
Qua không lâu, tất cả thi thể đều bị bọn họ ném ra. Tần Mục lưu lại những linh binh của tà ma vực đạo, thu nhập vào bên trong túi Thao Thiết của bản thân, lập tức thu hồi binh linh bản thân vứt ra trong lúc chém giết lẫn nhau.
Phụt phụt phụt!
Trên thân Long Kỳ Lân phun ra mấy dòng huyết quang, mấy thanh phi kiếm từ trên thân của Long Kỳ Lân bay ra, cùng kiếm hoàn của Tần Mục dung hợp.
Long Kỳ Lân nhìn vết thương đang phun máu ra như rõ bão của bản thân, lại nhìn Tần Mục, nói to:
- Giáo chủ, ngươi đâm ta?
- Ta không có, đừng nói mò, là ngộ thương.
Tần Mục thề thốt phủ nhận.
Ban Công Thố thoáng cái chần chừ, thừa dịp thời điểm Long Kỳ Lân liếm vết thương, phát động đao hoàn. Mấy thanh đao từ trên mông Long Kỳ Lân bắn ra, cùng đao hoàn dung hợp.
Long Kỳ Lân giận dữ:
- Đại Tôn, ngươi cũng đâm ta?
Ban Công Thố liên tục ho ra máu, nhìn về phía Tần Mục. Tần Mục giả vờ như không có trông thấy, Ban Công Thố lúng ta lúng túng nói:
- Ngộ thương, nhất định là ngộ thương...
Hắn thoáng chần chừ, nói:
- Tần giáo chủ, còn có long tiên không? Cho ta một chút, ta cũng bị thương.
Tần Mục mở túi Thao Thiết ra, lấy ra mấy bình long tiên. Ban Công Thố chần chừ, không dám đi nhận, gãi đầu một cái:
- Dùng long tiên chữa thương của Tần giáo chủ, ta đột nhiên có chút run rẩy. Thật không dám xác định bôi ở trong vết thương sẽ khiến thương thế khỏi hẳn, hay là lại đột nhiên độc phát thân vong.
- Có cần hay không?
Tần Mục mở long tiên ra, bôi lên vết thương.
Ban Công Thố nhìn về phía Long Kỳ Lân. Long Kỳ Lân đang phát động Kỳ Lân hỏa, nung những linh binh trên người thành nước thép chảy xuống. Thoáng nhìn hắn mặt dạn mày dày đi tới, Long Kỳ Lân lập tức phát cáu. Cái mông quay về hướng hắn, lộ ra mấy chỗ vết thương thật sâu, cả giận nói:
- Liếm vết thương chơi rất vui sao? Muốn để cho ta liếm miệng vết thương của ngươi sao, vậy ngươi liếm miệng vết thương của ta trước đã!
Ban Công Thố mặt đen như than, thận trọng nói:
- Ta là tới mượn chút long tiên, không phải muốn liếm, đáng thương cho cái...
Long Kỳ Lân vẫn là nhẹ dạ, không đành lòng, hừ một miệng lớn long tiên:
- Chính ngươi liếm đi!
Ban Công Thố lấy ít long tiên, quét lên vết thương.
Mỗi người bọn họ điều trị thương thế, Tần Mục lại lấy tới một chút long tiên, quét ở chỗ vết đao trên mông Long Kỳ Lân. Hắn nghỉ ngơi một lát, bọn họ vẫn thấy hai chân mỏi nhừ.
Trong bóng tối có tiếng bước chân truyền đến, Tần Mục giãy giụa đứng dậy, phát động Đan Tiêu Thiên Nhãn nhìn lại. Trong bóng tối có một bóng dáng đi tới, áo choàng có màu máu.
Ban Công Thố cũng lung la lung lay đứng dậy, mở hồ lô lớn sau lưng ra, thác máu bay lên, lơ lửng giữa không trung.
Long Kỳ Lân đứng lên, chỉ là tứ chi vô lực khó mà chống đỡ được thân thể của mình. Cảm thấy vẫn là ngồi xuống thoải mái, ngay sau đó hắn ngồi ngậm chân hỏa.
Tần Mục rủ hai tay xuống, nâng không nổi kiếm hoàn, chỉ có thể nhẹ nhàng gảy đầu ngón tay. Vô Ưu kiếm bên trong kiếm hoàn bay ra, lo lửng ở đầu ngón tay hắn, nhỏ bé vô cùng.
Bóng dáng đi tới là một thiếu niên, lưng đeo trường đao, nhưng hắn đồng thời không đi tới mà dừng bước lại, cẩn thận nhìn về phía mấy trăm bộ thi thể.
Hắn ở trong bóng đêm, ma quái trong bóng tối lại làm như không thấy hắn. Bóng tối này dường như chỉ với có hiệu quả đối với người ở thế giới này, đối với hắn khách đến từ thiên ngoại lại không có bất kỳ uy hiếp gì.
- Giết một đội trinh sát của Thiên Đình Linh Tú Quân ta, ngươi rất lợi hại!
Thiếu niên mang trường đao trên lưng rung cái áo choàng lên, bên trên cái áo choàng đều là máu tươi. Cách bóng tối cùng Tần Mục đối mặt, hắn trầm giọng nói:
- Tại hạ Lạc Vô Song của Linh Tú quân, các hạ có dám báo ra danh hiệu hay không?
Ban Công Thố cười hắc hắc nói:
- Lạc Vô Song, Linh Tú quân? Chưa nghe nói qua. Tiểu tử, ngươi rất có năng lực, đi lên nhận lấy cái chết!
Thiếu niên mang trường đao lạnh nhạt nói:
- Lạc mỗ rất khâm phục các vị, có thể chỉ dựa vào hai người một heo giết chết nhiều cao thủ như vậy. Các ngươi có thể giết bọn họ, bản lĩnh không yếu. Chỉ có điều bọn họ chỉ là trinh sát. Mà Linh Tú quân là quân đội Linh Tú tuyển chọn cho Thiên Đình mới xuất hiện, những trinh sát này không có khả năng so sánh được. Các ngươi là đám dế con của Thượng Hoàng, lại có thể vì vậy trả cái giá lớn. Cho nên hỏi các ngươi tên họ, cũng để cho các ngươi sau khi chết lưu lại thanh danh. Nếu các ngươi đã không muốn, như vậy...
Hắn ngang nhiên rút đao, dựng thẳng đao đón gió đánh xuống. Trên không một đạo đao quang như dải lụa, đón gió lại rơi xuống. Đao quang một sinh hai, hai sinh bốn, bốn sinh tám, tám biến thành mười sáu, lần lượt phân tách. Đợi tới khi đi tới trước mặt đám người Tần Mục, đã biến thành đao quang che trời kín đất.
Ban Công Thố gầm thét, hai tay đột nhiên khép lại. Thác máu hóa thành một vị huyết phật, nghênh đón đao quang, lập tức vỡ ra ở trong ánh đao. Chẳng qua bị huyết phật công kích, đao quang có trong tích tắc không ổn định.
Ban Công Thố ngã ngồi trên mặt đất, thở dốc, không có pháp lực.
Mà đầu ngón tay Tần Mục vẫy một cái, Vô Ưu kiếm gào thét xuyên ra, đinh đinh đinh đâm rách lưới đao, trong chớp mắt đi tới bên cạnh thiếu niên kia.
Hắn dùng hết lực lượng cuối cùng của chính mình thi triển ra kiếm chiêu, đã khó phòng ngự được bản thân. Long Kỳ Lân gầm thét, vảy rồng trên người đồng loạt bay ra, từng vảy rồng cực lớn giống như ngàn vạn đại thuẫn ngăn ở trước người Tần Mục.
Thân hình của người thiếu niên kia biến hóa khó lường, tránh né kiếm quang, ngang đao chặn lại. Đao pháp của hắn xuất thần nhập hóa, có một phen hùng vĩ khác thường.
Tần Mục dùng hết lực lượng cuối cùng và nguyên khí của mình vận kiếm, kiếm pháp mười tám thức biến hóa khó lường. Đợi cho một chiêu cuối cùng sử dụng ra, thiếu niên Lạc Vô Song kia rên lên một tiếng, cánh tay phải cầm đao bị chém đứt xuống.
Hắn giơ cánh tay lên nắm lấy tay cụt, dứt ra sau đó liền lui lại, trong chớp mắt đi lướt qua gần một dặm bên ngoài.
- Ngươi là người phương nào? Xưng tên ra!
Hắn nghiêm nghị nói.
Tần Mục tự nghĩ nguyên khí của mình đã sắp tiêu hao hết, lại khó có thể xông ra khoảng cách gần dặm. Lúc này hắn thu kiếm, Vô Ưu kiếm nhẹ nhàng xoay tròn xung quanh hắn, khiến hắn có vẻ còn dư lực.
- Thiên Thánh giáo chủ, Tần Mục.
Tần Mục lộ ra nụ cười, thản nhiên nói:
- Bên cạnh ta là Đại Tôn Lâu Lan Hoàng Kim cung.
Sắc mặt của Ban Công Thố biến hóa.
------oOo------