Chương 127: Lượng binh khí bãi*
* 亮兵器罢: giảm bớt độ sáng của binh khí??? Kiểu như a9 quá nổi bật nên phải đánh cho a9 bớt sáng chói đi.
Thẩm Vạn Vân xoay người nhìn lại, chỉ thấy một thiếu nữ mặc áo xanh đi tới Sĩ Tử cư.
Cô gái kia trang phục rực rỡ, ngay cả mái tóc cũng được cuốn lên, dùng túi vải mỏng bao lại, rồi dùng một cây trâm như thanh kiếm nhỏ màu vàng xuyên qua. Nàng cũng là phong trần mệt mỏi từ bên ngoài trở về, hẳn là mới vừa rời thuyền chưa được bao lâu, còn có một tên tráng hán đi theo phía sau, vóc người cực cao, cao gấp đôi người bình thường, mạnh mẽ vũ dũng, một thân cơ thịt dữ tợn.
Tráng hán này cõng bọc hành lý của thiếu nữ, rập khuôn từng bước đi vào Sĩ Tử cư.
Việt Thanh Hồng mang theo tráng hán kia đi tới, làm như không thấy đám sĩ tử đang nghênh đón, ánh mắt thẳng tắp rơi vào người Thẩm Vạn Vân, đi thẳng về phía trước.
Hai người cách nhau còn hơn trượng thì Việt Thanh Hồng dừng lại, tráng hán phía sau nàng cũng dừng lại.
"Đại sư huynh." Việt Thanh Hồng chào.
Thẩm Vạn Vân đáp lễ: "Việt sư muội. Ngươi từ chỗ nào rèn luyện trở về thế?"
Việt Thanh Hồng cười nói: "Mới từ chiến trường Lang Cư Tư quốc trở về. Nghe nói Đại sư huynh cũng đi tới chiến trường rèn luyện?"
Thẩm Vạn Vân gật đầu: "Đúng thế, ta chính là đi chiến trường Man Địch quốc, đánh mấy trận với Man tộc. Ngươi tiến bộ không nhỏ."
Việt Thanh Hồng cười nói: "Ngươi cũng thế. Hiện giờ ta còn lo lắng có thể đánh lại ngươi hay không đây, tuy nhiên cũng may ở Lang Cư Tư quốc ta hàng phục được một tên Lang Nô. Lang Nô, tới gặp qua Đại sư huynh!"
Tráng hán phía sau nàng thả hành lý xuống cái bịch, đột nhiên dò tay ra, chộp về phía Thẩm Vạn Vân!
Khí tức của hắn hừng hực như lửa, một tay chộp tới nhất thời làm cho không khí trở nên cực kỳ hanh khô, thậm chí tràn ngập cát bụi, làm cho người ta một loại cảm giác như sa mạc vàng óng, ngọn lửa hừng hực gay gắt phả vào mặt!
Lồng ngực loã lồ của Lang Nô kia vậy mà hiện ra hoa văn Long Lang, khiến rất nhiều sĩ tử nhìn thấy mà rùng mình trong lòng, kỳ thực loại hoa văn Long Lang này là một loại biến dị của Thanh Long linh thể trong tứ đại linh thể, gọi là Long Lang linh thể, là đồ đằng* của Lang Cư Tư quốc!
*: đồ đằng: biểu tượng của một quốc gia.
Thẩm Vạn Vân không chút biến sắc, giơ bàn tay lên nghênh đón bàn tay lớn của Lang Nô, chỉ nghe một tiếng vang ầm ầm, quần áo Thẩm Vạn Vân bay phần phật còn thân hình cao lớn của Lang Nô kia cũng lập tức lay động một chút, ánh mắt nhìn Thẩm Vạn Vân có chút khác thường, dùng âm thanh có chút ngọng nghịu nói: "Ngươi rất không yếu."
"Ngươi cũng thế."
Thẩm Vạn Vân mỉm cười nói: "Việt sư muội càng có thể hàng phục Lang Nô, đủ thấy thực lực tăng lên nhanh chóng."
Đột nhiên, một âm thanh tràn ngập kỳ ảo cười nói: "Việt sư tỷ, Đại sư huynh, các ngươi lại tâng bốc lẫn nhau, khi nào thì các ngươi mới có thể thận trọng giống như ta?"
Lại có một thiếu niên đi tới, trên đầu không một cọng tóc, như là một hòa thượng mặc áo lụa màu trắng, thế nhưng đỉnh đầu lại không có cái chấm thầy tu nào.
"Vân Khuyết sư đệ." Thẩm Vạn Vân khách khí nói.
Hòa thượng thiếu niên này hẳn là tu luyện một mạch Phật môn, thế nhưng hiển nhiên tâm tính cũng không phải là tâm tích nhà Phật, rất là tranh cường háo thắng, nóng lòng muốn thử, nói: "Ta đi một chuyến tới nơi phản loạn Ly Giang. Kiếm phái Ly Giang bị diệt môn, những môn phái khác ở nơi đó tạo phản làm loạn, ta theo đại quân đi vào bình định. Mấy ngày nay, ta hơi có chút tâm đắc, muốn mời Thẩm sư huynh và Việt sư tỷ chỉ giáo."
Ánh mắt Việt Thanh Hồng lấp lóe: "Ba người chúng ta đã bắt đầu đánh nhau từ khi nhập học, trước sau chúng ta vẫn yếu hơn Đại sư huynh một phần, vì lẽ đó ngươi mới là Đại sư huynh Sĩ Tử cư ta, tuy nhiên trải qua rèn luyện, chỉ sợ từ bây giờ Sĩ Tử cư không có Đại sư huynh, chỉ có Đại sư tỷ!"
Thẩm Vạn Vân lạnh nhạt nói: "Ta đánh giết Man tộc ở biên quan, mang hung uy mà đến, sát khí quá nặng, ta sợ ta ra tay sẽ có tử thương. Tuy nhiên, Sĩ Tử cư chúng ta ngược lại có một tên lợi hại mới đến, vô cùng hung hãn, đa số sĩ tử trong Sĩ Tử cư đều bị hắn đánh. Nếu có ai trong các ngươi có thể vượt qua hắn thì cái vị trí Đại sư huynh này ta sẽ chắp tay nhường cho!"
Ánh mắt Việt Thanh Hồng sáng lên: "Ngươi không đổi ý?"
Thẩm Vạn Vân mỉm cười: "Thẩm Vạn Vân ta đã nói thì khi nào đổi ý chưa? Người này tên là Tần Mục, thân mặc áo gấm, bên người mang theo một con hồ ly màu trắng, rất dễ nhận ra. Lúc nãy ta mới gặp hắn xuống núi, chắc là sắp trở về rồi."
Vân Khuyết vội vàng tung người rời đi, cười ha ha nói: "Để tiểu hòa thượng ta đi độ hóa tên Tần Mục này. Việt sư tỷ, không được tranh giành với ta nhé, để ta làm Đại sư huynh trước một lát cho đã ghiền!"
Việt Thanh Hồng nhìn theo hắn đi xa, cười lạnh nói: "Tên trọc đầu này bình thường ra vẻ cao tăng, tính tình lại là nông nổi nhất. Ngay cả Thẩm sư huynh cũng cảm thấy vướng tay vướng chân, đương nhiên không phải là người tốt lành gì. Cù sư tỷ, các ngươi đều bị tên Tần Mục kia đánh qua?"
Đám người Cù sư tỷ tỏ rõ vẻ lúng túng.
Ánh mắt Việt Thanh Hồng lấp lóe, nói: "Có thể nói cho tiểu muội nghe một chút, tên Tần Mục này dùng chiêu thức gì hay không?"
Tâm tư của nàng kín đáo, hỏi mọi người rõ ràng chiêu thức mà Tần Mục sử dụng để đánh bại bọn họ, sau một lát, Việt Thanh Hồng đã có phán đoán, nói: "Người này dùng qua pháp thuật và chưởng pháp, thế nhưng chưa từng dùng qua kiếm pháp. Chắc là trình độ kiếm pháp của hắn không tới đâu... "
Cù Đình vội vàng nói: "Sư tỷ, lúc kiểm tra, hắn đã dùng kiếm gỗ đánh bại Lăng Vân đạo nhân của Thuần Dương điện."
"Đánh bại Lăng Vân đạo nhân?"
Việt Thanh Hồng lấy làm kinh hãi, nói: "Dùng mấy chiêu?"
"Một chiêu!"
Việt Thanh Hồng hơi chấn động trong lòng, nói: "Cùng cảnh giới đánh bại Lăng Vân đạo nhân cũng không tính là quá khó khăn, ta cũng có thể làm được. Thế nhưng một chiêu đánh bại Lăng Vân thì ta làm không nổi. Hắn đánh bại những sư đệ sư muội này, đều chỉ dùng một chiêu, hoặc quyền thuật hoặc pháp thuật, hắn càng có thể tinh thông ba loại kỹ nghệ, lẽ nào không thể tìm nhược điểm? Không, nhất định có nhược điểm! Lần này ta đi chiến trường Lang Cư Tư quốc, nhìn thấy những tiền bối nổi tiếng lâu năm kia, trên người bọn họ cũng có kẽ hở huống chi là sĩ tử vừa nhập học? Vân Khuyết giao thủ với hắn, ta vừa vặn có thể nhìn ra hư thực!"
Nàng thả bọc hành lý xuống, mang theo Lang Nô lập tức rời đi.
Tần Mục mang theo tiểu hồ ly tìm tới một tửu lâu đẳng cấp trong kinh thành, kêu lên một bàn món ngon sơn hào hải vị, ăn ngấu nghiến, Tần Mục trong một lần tốt bụng hiếm hoi, gọi cho Hồ Linh Nhi một bình rượu ngon, chính mình cũng uống hai chén, một người một hồ ăn đến căng bụng.
Hồ Linh Nhi mơ mơ màng màng, điều khiển gió bay trên không trung, theo Tần Mục trở về Thái học viện. Sau khi con tiểu hồ ly này uống say liền ra dáng vẻ đường hoàng, ngồi trên yêu phong không nhúc nhích, chân trước đạp đến thẳng tắp, con mắt nhìn chằm chằm phía trước, nháy cũng không nháy một cái, chỉ có cái bụng đầy lông là lớn hơn vài vòng.
Tần Mục uống hai chén nhỏ thật không có ảnh hưởng gì, ven đường quan sát nhân văn, phong cảnh, kinh thành phồn hoa lộng lẫy, dòng người nối liền không dứt.
Một người một hồ đi vào sơn môn, Tần Mục quơ quơ tay trước mặt tiểu hồ ly, chỉ thấy hai mắt Hồ Linh Nhi còn trừng tròn xoe, nhưng bên trong yết hầu đã truyền đến tiếng ngáy như tiếng mèo con, hóa ra là say rượu ngủ mất tiêu, con Yêu hồ này lại còn điều khiển yêu phong bay về phía trước.
Tần Mục dở khóc dở cười, ôm bạch hồ từ bên trong yêu phong ra, đặt nàng lên cổ, thân thể Hồ Linh Nhi mềm nhũn, quấn nửa vòng trên cổ hắn, cái đuôi buông xuống trước ngực Tần Mục, thân thể nhúc nhích hai lần, tìm vị trí thoải mái tiếp tục ngủ say.
"Tửu lượng không tốt, còn thích uống rượu."
Tần Mục lắc đầu đi lên núi, Hồ Linh Nhi ngủ say như chết, chỉ cảm thấy nằm nhoài trên cổ Tần Mục rất là thoải mái.
Khi đi tới một bên vách núi, đột nhiên bước chân Tần Mục chậm lại, Hồ Linh Nhi chỉ cảm thấy cái cổ của Tần Mục tựa như mọc ra từng cây từng cây châm, có chút hoảng hốt cuộn lại, vội vã nghiêng người thay đổi tư thế, nhưng vẫn có một loại cảm giác như kim đâm.
Tiểu hồ ly đổi liền mấy cái tư thế nhưng đều cảm thấy không thoải mái, phảng phất Tần Mục đã biến thành một con nhím lớn, nàng híp con mắt lim dim, duỗi móng vuốt lông xù ra sờ sờ sau gáy Tần Mục, nhưng không phát hiện kim châm, thế nhưng loại cảm giác kim đâm kia lại thực sự tồn tại.
"Lẽ nào công tử muốn hiện ra nguyên hình?"
Đang lúc bạch hồ buồn bực, Tần Mục đã dừng bước lại.
Lúc này, Hồ Linh Nhi mới chú ý tới trên vách núi còn có người, một hòa thượng áo lụa trắng bay bay, đứng trên vách núi, đang nhìn về phía bọn họ.
"Tần Mục?" Hòa thượng áo trắng hỏi.
Tần Mục gật đầu: "Đúng. Ngươi là?"
Hòa thượng áo trắng kia dựng thẳng một tay ở trước ngực, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa, rất có tướng Phật, âm thanh kỳ ảo, chất chứa tiếng Phật: "Ngươi ngang ngược khó thuần, tiểu tăng cố ý tới để độ hóa ngươi, hàng phục sự ngang ngược của ngươi. Mài bớt độ sáng!"
Tần Mục không rõ, nói: "Sư huynh, ngươi còn chưa thông báo họ tên."
Gương mặt của hòa thượng áo trắng kia đầy vẻ hưng phấn, tướng Phật lúc nãy không cánh mà bay, từ đỉnh vách núi nhảy xuống, đầu dưới chân trên tấn công về phía Tần Mục, cười nói: "Sau khi ngươi bị ta độ hóa, tự nhiên sẽ biết tên họ của ta!"
Thân hình hắn ở giữa không trung, đột nhiên truyền đến tiếng rồng gầm, voi rống, Tần Mục ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Phật quang toả sáng giữa không trung, một vị Đại Phật được một con rồng quấn quanh thân thể, cưỡi một con voi trắng ép về phía mình!
Đây là cảnh tượng kỳ lạ do nguyên khí của hòa thượng áo trắng kia tạo ra, nguyên khí của hắn tinh thuần vượt xa những sĩ tử khác, mặc dù là so sánh với Lăng Vân đạo nhân cũng không kém bao nhiêu!
Đòn tấn công này hẳn là một loại quyền pháp, trong đó có xen lẫn chân ngôn, chân ngôn là đòn tấn công nhằm vào hồn phách, mà quyền pháp cưỡi voi quấn rồng lại là đòn đánh nhằm vào thân thể.
Hai loại công kích tập trung trên thân một người, hình thành cảnh tượng rồng gầm voi rống, cưỡi voi quấn rồng kỳ lạ, gần như thần thông, đủ thấy sự cao minh của hòa thượng áo trắng này.
Tinh thần Tần Mục rung động mạnh, không khỏi có chút kích động.
Cuối cùng cũng gặp được cao thủ rồi!
Từ khi hắn tới kinh thành cho tới nay đều chỉ gặp phải những sĩ tử cỡ như Cù Đình, mà Quốc Tử giám cỡ như Lăng Vân đạo nhân cũng bị một chiêu kiếm của hắn làm nhục, rất khó đánh cho sảng khoái.
Cái tên hòa thượng áo trắng không muốn thông báo họ tên này đương nhiên rất mạnh, kích phát được ý chí chiến đấu của hắn.
Từ sau khi hắn đặt chân lên mảnh đất của Duyên Khang quốc thì liền ngụy trang thành người văn minh, nguỵ trang đến mức khổ sở, thế nhưng trong xương Tần Mục vẫn là dân bị Thần vứt bỏ trong Đại Khư hoang man cuồng dã như cũ, là vứt bỏ dân không được Thần linh quan tâm, là những tên hung hãn mang theo một cây đao liền dám xuống sông giết giao long, lên núi đánh dị thú!