Chương 322: Căn yêu xuất hiện
Tần Mục hơi ngạc nhiên:
“Có nhiều cô gái đang tắm? Giữa nơi núi rừng hoang vu này có gì thú vị chứ… Đợi chút, ta từng gặp cô gái tắm giữa núi rừng hoang vu!”
Hắn liền nhớ ngay tới một việc, bất giác rùng mình, lẩm bẩm:
“Không phải lão yêu quái đó chứ? Không thể nào, nó không thể sống sót ở Đại Khư lâu như vậy, chắc là do ta quá đa nghi thôi! Tuy nhiên, tốt nhất nên thận trọng, đi vòng qua.”
Đột nhiên phía sau vọng tới giọng nói sang sảng:
“Đạo hữu, chúng ta lại gặp mặt rồi!”
Tần Mục quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Ngọc Bác Xuyên dẫn theo các thần thông Chân Thiên Cung đuổi tới, tốc độ cực nhanh.
Những thần thông Chân Thiên Cung vừa bay vừa làm phép, hàng loạt cây đại thụ bật gốc hóa thành người khổng lồ cây, điên cuồng chạy theo. Cùng lúc đó, mặt đất rung chuyển ầm ầm, đá núi bay rợp trời, đá nhanh chóng lăn về phía trước, tập trung lại hóa thành người khổng lồ đá.
Thậm chí núi đồi dưới chân Tần Mục cũng đang rung chuyển, bùn đất rơi xuống, đá núi càng lúc càng cao, một người khổng lồ núi đang từ từ đứng dậy.
“Xem ra chỉ có thể xông qua thôi! Hi vọng không phải lão yêu quái đó!”
Tần Mục hạ lệnh, Long Kỳ Lân lập tức lao về phía trước. Núi đồi dưới chân họ đã đứng dậy, hỏa vân cuồn cuộn dưới chân Long Kỳ Lân chạy như điên trên cánh tay của người khổng lồ núi.
Người khổng lồ núi quay người, vung cánh tay còn lại lên đập về phía họ, Long Kỳ Lân tung người bay lên, sau lưng vọng tới tiếng động trời long đất lở, hai cánh tay của người khổng lồ núi đập vào nhau lập tức gãy đôi, vô số tảng đá bay loạn ra xung quanh!
Tần Mục ngoái đầu lại nhìn, những tảng đá đó vừa rơi xuống đất liền lập tức lăn rầm rầm giống như có chân, không ngừng lăn lên người người khổng lồ núi, không bao lâu hai cánh tay lại mọc trở lại.
“Cung chủ, tuyệt học của Chân Thiên Cung các người đúng là bất phàm!”
Tần Mục không khỏi khen ngợi.
Hùng Tích Vũ sử dụng chút pháp lực còn lại, đập tay về phía sau, lập tức trong cơ thể người khổng lồ núi vọng ra tiếng kêu gào thảm thiết, vô số luồng sáng xanh phóng ra từ trong người người khổng lồ do đồi núi tạo thành, sau đó tan biến như mây khói.
Người khổng lồ núi cũng lập tức sụp đổ, những tảng đá khổng lồ lăn xuống, lại biến thành một ngọn núi.
“Pháp thuật này thật lợi hại!”
Ánh mắt Tần Mục phát sáng, nói:
“Có thể dạy cho ta không?”
Hùng Tích Vũ do dự một lát, gật đầu nói:
“Ngươi là ân công của hai mẹ con ta, nếu ngươi muốn học, đương nhiên ta sẽ tận tình truyền dạy!”
Tần Mục cười nói:
“Ta sẽ không lấy không của ngươi, Chân Thiên Cung là thánh địa của Tây Thổ, ta sẽ dùng công pháp cấp trấn giáo thánh địa trao đổi với ngươi. Chúng ta hãy rời khỏi đây rồi tính!”
Long Kỳ Lân bay đi, hai con dơi trắng bay qua bay lại quanh họ, thi thoảng lại phát ra một đợt sóng âm, đánh rớt cao thủ Chân Thiên Cung đuổi theo từ trên không xuống, thúc giục:
“Long mập, mau lên, mau lên!”
“Đừng ồn ào!”
Long Kỳ Lân nổi giận quát lên:
“Ta đã dùng toàn lực rồi!”
Lửa trong người hắn hừng hực, cơ thể mỗi lúc một lớn, hóa thành một cự thú dài hơn bốn mươi trượng, chạy nhanh như chớp.
Đi qua ngọn núi phía trước tới hồ nước mà dơi trắng nói có nhiều cô gái đang tắm. Nước hồ trong veo giống như một viên ngọc trong suốt khảm giữa núi rừng, từ trên mặt nước có thể nhìn thấy đáy hồ sâu mười mấy trượng, trong hồ không có bất cứ rong rêu nào cả, cũng không có cá, sạch ngoài sức tưởng tượng.
Bên cạnh hồ nước là hàng loạt cây cối chỉnh tề vây quanh mặt hồ, xiêm y trắng, đỏ treo trên cây, còn có cả quần, váy, bên hồ còn đặt một nhiều đôi giày thêu hoa đế hồng phấn, giày thêu hoa mẫu đơn đỏ tươi.
Trong hồ vọng tới tiếng cười đùa, tiếng nghịch nước và tiếng ca hát ngọt ngào của các cô gái, giống như một vùng thánh thổ nhân gian.
Long Kỳ Lân tùy tiện xông vào nơi này, không khỏi giật mình, trong lòng không nỡ phá hoại sự yên bình của nơi đây, lớn tiếng nói:
“Các cô nương dưới hồ mau lên bờ thôi!”
“Gã to xác, ngươi xuống đây chơi!”
Tần Mục nhìn thấy cô gái trong hồ, mặt mày rầu rĩ, vội vàng hối thúc:
“Long mập, quả nhiên là lão yêu tinh ở Khô Tịch Lĩnh! Đi mau, đi mau, vòng qua đi!”
Hắn không sợ đám người Ngọc Bác Xuyên mà sợ Căn Yêu của Khô Tịch Lĩnh, lão yêu quái bị Thiên Thánh giáo trấn áp tại Khô Tịch Lĩnh!
“Lão yêu tinh ở Khô Tịch Lĩnh?”
Long Kỳ Lân giật nảy mình, vảy rồng toàn thân dựng ngược lên, xuýt chút nữa thì đâm rách chân Hùng Kỳ Nhi, vội vàng vòng qua hồ đi tiếp, chạy thục mạng, tốc độ tăng vùn vụt, vượt xa lúc trước!
Còn ngọn núi sau lưng họ thì chấn động ầm ầm, đá núi bay tán loạn, từng khối đá lớn lăn rầm rầm xuống, là Ngọc Bác Xuyên dẫn theo cao thủ Chân Thiên Cung phát động thần thông, hòng biến ngọn núi này thành người khổng lồ núi tấn công bọn họ.
Ngọn núi này cao lớn hơn những ngọn núi khác, đỉnh núi rất cao, nếu như hóa thành người khổng lồ núi e rằng một chân có thể bước xa sáu bảy dặm, dễ dàng đuổi kịp họ.
Đúng trong lúc này, ngọn núi đột nhiên sụp đổ, đá núi nứt ra, vô số xương cốt trắng toát lăn ra từ trong núi, gồm xương của cả người cả thú tạo thành núi.
Trong ngọn núi này chôn vùi không biết bao nhiêu bộ hài cốt, gần như đào sạch núi để chôn xương, khiến đám người Ngọc Bác Xuyên ở sau lưng không khỏi kinh ngạc.
“Là thứ gì ăn nhiều người và dị thú tới vậy?”
Ngọc Bác Xuyên không nghĩ ngợi nhiều, thét lên:
“Hài cốt có linh, sử dụng bí pháp, giết chết Nãi Quỳ!”
Mọi người làm phép, vô số xương cốt lập tức bò dậy, kết hợp lại tạo thành một người khổng lồ bạch cốt cao to như núi, bước chân chạy xuống hồ.
Ngọc Bác Xuyên và mọi người lũ lượt bay lên, hạ xuống người của người khổng lồ bạch cốt, các cô gái trong hồ không kịp né tránh bị giẫm nát mấy người.
Đám người Ngọc Bác Xuyên điều khiển người khổng lồ bạch cốt, đi trên hồ đuổi theo Long Kỳ Lân đang chạy thục mạng trên bờ, đúng lúc này đột nhiên mặt hồ sôi sục, vô số cô gái bay lên khỏi mặt nước, lao lên trời, sau lưng nối với những xúc tu đen sì, đồng thanh thét lên:
“Thiên Thánh giáo chủ!”
Rắc rắc rắc…
Những tiếng nổ lớn không ngừng vang lên, người khổng lồ bạch cốt dưới chân Ngọc Bác Xuyên và mọi người nứt gãy, bị những xúc tu đen xì quấn lấy, siết chặt, người khổng lồ bạch cốt vỡ vụn, vô số mảnh xương vụn văng ra tung tóe, có hơn mười thần thông cảnh giới Lục Hợp tu vi thấp không kịp né tránh bị xương vụn đâm xuyên người, rơi xuống nước. Cho dù là những thần thông mạnh hơn một chút cũng khó lòng chống đỡ được xương vụn bắn tới, kẻ nào kẻ nấy bị đập hộc máu.
Những thần thông rơi xuống hồ đang giãy giụa đứng dậy đột nhiên hồ nước sôi sục, vô số những thứ đen sì giống như mạng nhện trườn tới, quấn chặt lấy họ kéo xuống đáy hồ.
Đám người Ngọc Bác Xuyên trong lòng kinh hãi, vội vàng bay lên không, trốn chạy ra khỏi hồ, mặt hồ vốn dĩ yên bình bỗng trở lên vô cùng náo nhiệt, trong hồ liên tục có những xúc tu mang theo những cô gái trần truồng bay ra, ôm được ai liền kéo xuống đáy hồ.
Những người khác vội vàng phát động thần thông Chân Thiên Cung hòng điều khiển những rễ cây kì quái này, Chân Thiên Cung tôn thờ vạn vật có linh vạn vật có thần, thần thông có thể khống chế vạn vật, bất luận là có sinh mệnh hay không có sinh mệnh đều có thể khống chế để tấn công. Tuy nhiên gặp loại rễ cây kì quái này, thần thông của bọn họ hoàn toàn vô dụng.
Trong thời gian ngắn lại có thêm mười mấy người bị những cô gái trên rễ cây bắt được kéo xuống đáy hồ không rõ sống chết.
“Thiên Thánh giáo chủ, cuối cùng đã tìm được ngươi!”
Ngọc Bác Xuyên và mọi người cuối cùng cũng bay ra khỏi hồ, vừa hạ chân xuống đất chưa kịp thở phào thì thấy các cây đại thụ trên bờ đồng loạt bật gốc, chạy như bay, đuổi theo hướng của Long Kỳ Lân.
Đám người Ngọc Bác Xuyên vô cùng kinh ngạc, vội vàng bỏ chạy thục mạng, mấy cao thủ cảnh giới Thiên Nhân của Chân Thiên Cung lập tức phát động nguyên thần, thi triển thần thông chống lại đòn tấn công của những cây đại thụ này.
Đợi chạy xa hơn trăm dặm cuối cùng cũng thoát ra khỏi phạm vi tấn công của những cây và rễ cây kì quái kia mọi người mới thở phào, giảm tốc độ.
Nếu như chậm rãi đi đường, bọn họ chạy ngàn dặm cũng không thấy mệt mỏi, nhưng toàn lực chạy thoát thân thì cho dù một trăm dặm cũng khiến họ thở dốc. Long Kỳ Lân cũng đi chậm lại, thở hồng hộc, cách họ không xa.
“Chắc đã thoát rồi!”
Tần Mục thở phào, nói:
“Phạm vi rễ cây Căn Yêu bao phủ cũng khoảng trăm dặm… Đợi chút!”
Sắc mặt Tần Mục lập tức vô cùng lo lắng, hắn quan sát xung quanh, nơi này cây cối rậm rạp, rợp bóng mát, rừng cây như vậy rất thường thấy tuy nhiên thi thoảng có xen lẫn những loài thực vật mà Tần Mục chưa từng thấy bao giờ.
Đó là những bông hoa lớn cao bằng đầu người, những cánh hoa trắng nõn khép sát lại với nhau, dựng đứng lên rất dài, bên cạnh có mọc hai chiếc lá to.
Cho dù Tần Mục đi theo dược sư học dược lý, thường ngày cũng phân biệt các loại thực vật và linh dược, nhưng loại hoa kì lạ này thì hắn chưa thấy bao giờ.
Đám người Ngọc Bác Xuyên cũng đi vào khu rừng này, thấy vậy cũng nhíu mày, nhưng bước chân vẫn không ngừng đuổi về phía Tần Mục.
Đột nhiên một bông hoa lớn bắt đầu mọc nhụy, bông hoa xoay chuyển, cánh hoa từ từ nở bung, cánh hoa trắng muốt dần dần đậm lên, từ màu trắng biến thành hồng phấn, sau đó biến thành đỏ tươi.
Đợi tới khi bông hoa nở rộ, một cô gái quỳ phủ phục trong bông hoa từ từ đứng dậy ngẩng đầu nhìn Tần Mục, miệng kêu thảm thiết:
“Thiên Thánh giáo chủ, Thiên Thánh giáo các ngươi hại ta thê thảm quá…”
Trong rừng hoa, những đóa hoa lớn nở rộ, giữa mỗi bông hoa đều có một thiếu nữ như hoa như ngọc, đồng loạt nhìn về phía Tần Mục, kêu lên thất thanh:
“Thê thảm quá…”
Tần Mục sởn tóc gáy, hối thúc Long Kỳ Lân:
“Long mập phóng hỏa! Huynh đệ Phúc gia, dùng sóng âm tấn công!”
Long Kỳ Lân há miệng phun lửa, toàn thân chân hỏa bùng cháy, hai con dơi trắng bay lên không trung phát sóng âm, Tần Mục thì phát động Vô Ưu Kiếm, thần kiếm bay nhanh như chớp, chặt đứt rễ cây phía sau mông các thiếu nữ đang lao tới.
Lúc này những bảo kiếm khác đều vô dụng, chỉ có thần kiếm này có thể chống đỡ được rễ cây của Căn Yêu Khô Tịch Lĩnh. Nhưng nếu như là chân thân của lão yêu, Vô Ưu Kiếm có thể cầm cự được hay không, Tần Mục cũng không dám chắc.
“Tu vi của lão yêu tinh này lại mạnh lên rồi!”
Tần Mục lo lắng nói.
Vù, vô số thiếu nữ bay lên không mang theo hoa và lá tấn công đám người bước chân vào trong rừng hoa.
Một vị thần thông Chân Thiên Cung phát động một cây ngọc thụ, ngọc thụ có hàng ngàn cành cây, tấn công về phía các thiếu nữ, cánh hoa và hai chiếc lá của các thiếu nữ đột ngột co lại, bọc kín thiếu nữ ở trong.
Vị thần thông kia trong lòng mừng thầm, rễ và cành cây ngọc thụ quấn chặt lấy nàng ta, nhưng nụ hoa thì rất trơn không nắm được, phụt một tiếng vang lên, một nhụy hoa đâm xuyên đầu thần thông kia.
Ngọc Bác Xuyên mặt biến sắc, thét lên:
“Dùng thánh bảo!”
Dị thú dài một thước trên vai hắn nhảy xuống, hai nắm đấm đấm ngực, thân hình càng lúc càng lớn, há miệng gầm lên, một bảo vật màu xanh biếc bay ra từ miệng của dị thú có hình dáng giống như bạo viên đầu mọc sừng.