Chương 362: Độ dày của bầu trời
Khởi động Xạ Nhật Thần pháo cần dùng khay ngọc trong tay Tần Mục, Xạ Nhật Thần pháo quá lớn, muốn điều động khống chế không dễ. Bởi vậy Tần Mục luyện chế ra khay ngọc có thể giao cảm với Xạ Nhật Thần pháo, thông qua khay ngọc là có thể khống chế thần pháo, chỉ nơi nào đánh nơi nào.
Khay ngọc chính là đầu não trung tâm của Xạ Nhật Thần pháo.
Tần Mục truyền thụ phương pháp khống chế khay ngọc cho Duyên Phong Đế, học rất đơn giản, dùng cũng đơn giản. Với tư cách rèn đúc đại sư, Tần Mục đã biến một việc cực kỳ phiền phức thành đơn giản, chỉ điểm này đã vượt qua vô số thợ rèn khác.
Duyên Phong Đế thu hồi khay ngọc, sau một lúc lại mang ra chơi. Sau đó hắn thu vào, lại chờ một lúc lại cầm ra thưởng thức.
Tần Mục hảo tâm nói:
- Bệ hạ có thể bắn thử một pháo!
Duyên Phong Đế lườm hắn một cái, tức giận nói:
- Đại pháo vừa nổ, quốc khố liền trống! Trẫm không giống ngươi, dùng tiền vung tay quá trán.
Tần Mục nói:
- Không phải thái tử vừa trở về từ Tuyết Nguyên hay sao? Có lẽ mang về không ít tiền tài.
- Như vậy cũng không thể tùy tiện nã pháo! Tiền trong quốc khố không thể tùy tiện động vào, quốc gia bách phế đãi hưng, chỗ nào không thiếu tiền?
Duyên Phong Đế lại thu khay ngọc, sau một lúc lâu, Tần Mục nhìn thấy vị hoàng đế này lại vụng trộm mang ra. Hắn lắc đầu, Duyên Phong Đế không tự mình bắn một pháo, khẳng định sẽ mất ăn mất ngủ, chỉ sợ trong mộng cũng mơ có thể bắn một pháo đã ghiền.
Nhưng lý trí nói cho hắn biết không thể tùy tiện vận dụng Xạ Nhật Thần pháo, sau đó Hoàng đế lại tiếp tục xoắn xuýt.
- Theo hắn đi thôi.
Tần Mục nói thầm.
Đột nhiên, mấy vị quan viên Giám Thiên tư cầm một chồng hồ sơ thật dày chạy tới, dẫn đầu là Hỏa Tỉnh Lệnh, hắn thi lễ với Tần Mục và nói:
- Tần đốc tạo, vừa rồi ngươi bắn một pháo lên bầu trời, Giám Thiên bàn của chúng ta kiểm tra bầu trời, xuất hiện một việc kỳ lạ. Đốc tạo đang có rất nhiều cao thủ thuật số, bởi vậy muốn mời đốc tạo hỗ trợ tính toán một chút.
Tần Mục kinh ngạc nói:
- Cái gì kỳ lạ?
- Thời điểm bầu trời vỡ ra, thiên tượng có biến.
Giám Thiên tư Hỏa Tỉnh Lệnh nói:
- Bầu trời nứt ra, thiên tượng trên trời phát sinh xê dịch, lúc khép lại mới khôi phục như cũ. Chúng ta đã ghi chép góc độ xê dịch, nhưng trình độ thuật số không cao, rất khó tính được lúc ấy xảy ra chuyện gì. Tần đại nhân xem thử, đây là đại tinh đồ.
Hắn cầm tinh đồ lên và lật từng tờ từng tờ, Tần Mục quan sát. Giám Thiên tư ghi chép tinh tượng trên bầu trời, tinh tượng đồ mỗi năm đều có quy luật, biến hóa rất nhỏ bé.
- Đây là tinh tượng đồ sau một pháo của Tần đại nhân.
Hỏa Tỉnh Lệnh xốc trang cuối cùng lên, chỉ vào tinh tượng đồ và nói:
- Sau một pháo đó, bầu trời tối lại trong nháy mắt, Hồn Thiên Nghi trong Giám Thiên bàn ghi chép lại hình tượng của ngôi sao. Thái dương tinh xê dịch một tấc bảy phần, sau khi vết nứt khép lại, thái dương tinh lại trở về. Vào lúc tối tăm, các ngôi sao khác cũng đều có xê dịch hoặc nhiều hoặc ít. Tại vị trí vết nứt không có ngôi sao này, đây tuyệt đối là việc không bình thường, trong cái khe này vốn có tới một trăm lẻ bảy ngôi sao!
Tần Mục vẫn không hiểu, nói:
- Có phải uy lực của thần pháo quá lớn, không gian xé rách dẫn tới ánh mắt sinh ra vặn vẹo?
- Cũng có khả năng này.
Hỏa Tỉnh Lệnh nói:
- Nhưng Giám Thiên tư chúng ta giám sát thiên tượng, dùng chính là Hồn Thiên Nghi. Linh binh này chính là linh bảo hạng nặng, ánh mắt thần thông giả chúng ta vặn vẹo nhưng Hồn Thiên Nghi sẽ không. Hồn Thiên Nghi chỉ di động theo quỹ tích của ngôi sao, Hồn Thiên Nghi di động, nói rõ ngôi sao trên bầu trời chuyển động thật. Mấu chốt nhất là, vì cái gì trong vết nứt không có ngôi sao?
Nội tâm Tần Mục hơi chấn động, thử dò xét:
- Ý của các ngươi là?
Mấy vị Giám Thiên tư nhìn nhau, một người ho khan và nói:
- Trước khi không tính ra kết quả, Giám Thiên tư chúng ta không dám suy đoán bất cứ việc gì, đồng thời cũng không nói suy đoán với bất cứ người nào khác. Tần đại nhân thứ lỗi.
- Những người này cứ thích thần thần bí bí.
Tần Mục cau mày, nói:
- Cao thủ bên ta đa số là cao thủ thuật số tới từ Đạo môn và Tiểu Ngọc Kinh. Bọn họ đang định rời đi, sau khi trở về Đạo môn và Tiểu Ngọc Kinh, ta cũng không dám nói có thể lại mời bọn họ ra.
Hư Sinh Hoa tiến lên, kích động nói:
- Ta cũng có chút trình độ thuật toán.
Tần Mục cười nói:
- Hư huynh có thể đến giúp đỡ là quá tốt. Ta đi mời Lâm Hiên Đạo chủ cùng Vương Mộc Nhiên.
Kinh Yến vội vàng nói:
- Công tử nhà ta hỗ trợ, chuyện thiếu một ngàn...
Tần Mục cũng không quay đầu lại nói:
- Các ngươi không giúp đỡ, chỗ ta còn có rất nhiều cao thủ thuật số.
Vẻ mặt Kinh Yến tối tăm:
- Quỷ hẹp hòi!
Hư Sinh Hoa nói:
- Yến tử đừng nóng giận. Kỳ thật ta cũng muốn biết sau khi Tần giáo chủ bắn một pháo, trên bầu trời đã xảy ra chuyện gì. Hơn nữa hắn cũng không nói sai, có chúng ta hỗ trợ hay không, đối với hắn mà nói đều không có gì, chỉ là vấn đề dài ngắn mà thôi.
Tần Mục tìm các cao thủ trẻ tuổi Lâm Hiên Đạo chủ, Vương Mộc Nhiên, Mộ Thanh Đại tới đây, sau khi mọi người tụ tập, Vương Mộc Nhiên nói:
- Tần giáo chủ muốn tính cái gì?
Tần Mục nhìn vào Giám Thiên tư Hỏa Tỉnh Lệnh, ánh mắt Hỏa Tỉnh Lệnh lóe sáng, nói:
- Tính toán thiên tượng.
Lâm Hiên Đạo chủ cười nói:
- Thiên tượng? Tần giáo chủ tu luyện đạo kiếm của Đạo môn ta, đạo kiếm thiên thứ tư chính là thiên tượng. Có nó, ngươi cần chúng ta làm gì?
Tần Mục lắc đầu nói:
- Đạo kiếm thiên thứ tư chỉ tính toán thiên tượng bình thường, mà Giám Thiên tư muốn chúng ta tính toán không phải thứ bình thường.
Lâm Hiên Đạo chủ và các đạo sĩ Đạo môn buồn bực không thôi, thiên tượng còn phân chia bình thường và không bình thường hay sao?
Hỏa Tỉnh Lệnh cũng nói những quan sát thiên tượng của Giám Thiên tư một lần, nói:
- Quần tinh di động, ngôi sao trong vết nứt biến mất, loại thiên tượng này tuyệt đối không bình thường. Giống như...
Mộ Thanh Đại thốt lên:
- Giống như quần tinh được treo trên một tấm màn.
Hỏa Tỉnh Lệnh vỗ tay nói:
- Đúng! Giống như tấm màn, Tần đại nhân dùng pháo quang xé rách tấm màn, sau đó quần tinh cũng di động.
Mọi người nhìn nhau, sắc mặt ngưng trọng.
Thiên tượng bị treo trên trời?
Hư Sinh Hoa ngẩng đầu nhìn trời, lấy lại bình tĩnh, nói:
- Tần giáo chủ, các ngươi muốn chúng ta tính cái gì?
- Căn cứ vào một pháo vừa rồi tạo thành dị tượng, tính toán trời cao và dày bao nhiêu?
Tần Mục nhìn các tinh quan trong Giám Thiên tư, nói:
- Có phải các vị muốn làm thế đúng không?
Các tinh quan của Giám Thiên tư nhìn nhau, mọi người đều gật đầu.
- Tần đại nhân thông minh.
Hỏa Tỉnh Lệnh nói:
- Lúc trước chúng ta cho rằng trời vô cùng cao, cũng rất dày. Một pháo của Tần đại nhân lại làm Giám Thiên tư chúng ta cảm thấy độ cao và độ dày của trời có hạn. Ngôi sao trên trời cũng không xa xôi như chúng ta tưởng tượng, dường như mặt trời cũng…
Hắn không dám nói tiếp.
Tần Mục nhìn về phía mọi người, nói:
- Các vị cảm thấy thế nào?
Bọn họ đều là người trẻ tuổi. Mặc dù lai lịch khác biệt, truyền thừa khác biệt, trận doanh và lý niệm từng người cũng khác biệt nhưng đều rất ngạc nhiên, mọi người ngẩng đầu nhìn trời.
Lâm Hiên Đạo chủ thu hồi ánh mắt, nói:
- Tần giáo chủ lại bắn thêm một pháo, khi đó chúng ta mới có thể biết trời cao và dày bao nhiêu, bằng không chúng ta dựa vào cái gì tính toán?
Mọi người gật đầu tán thành.
Vương Mộc Nhiên nói:
- Cần phải biết số liệu cụ thể khi ngôi sao xê dịch, như vậy mới có thể tính ra.
Hỏa Tỉnh Lệnh nói:
- Vị trí mỗi ngôi sao bao quát mặt trời, Giám Thiên tư chúng ta đều có ghi chép.
- Vậy thì dễ làm!
Mọi người lập tức động thủ, bắt đầu đo đạc tính toán. Qua thật lâu, bọn họ tập hợp con số tính ra, sắc mặt mọi người ngưng trọng và mờ mịt.
- Ta không tin!
Một đạo sĩ Đạo môn đứng dậy, hắn ném Bát Quái đồ xuống đất. Bát Quái đồ vỡ nát, hắn nổi giận đùng đùng nói:
- Ta không tin!
Dứt lời liền cướp đường rời đi.
Các cao thủ thuật số khác im lặng, Long Du lẩm bẩm nói:
- Việc này không có khả năng, nhất định là chúng ta tính sai, không có khả năng này.
Tâm tính các cao thủ Đạo môn sụp đổ, cười hắc hắc nói:
- Tuyệt đối là tính toán sai, trời không có khả năng mỏng như thế.
- Tuyệt đối là sai!
Hỏa Tỉnh Lệnh trả lời quả quyết.
- Đúng, nhất định là sai!
Không ít người hùa theo.
Hư Sinh Hoa lắc đầu nói:
- Không có khả năng tất cả mọi người đều tính sai chứ? Tất cả mọi người cho ra con số đều giống nhau, kết quả như vậy là chính xác, trời chỉ cao và dày như thế!
- Điều đó không có khả năng! Không có khả năng!
Long Du hồn bay phách lạc, thất tha thất thểu rời đi, hắn sắp điên rồi.
Đầu óc Mộ Thanh Đại mê muội, vội vàng ngồi xuống đất.
Tần Mục xem con số bọn họ tính ra, hắn lâm vào suy nghĩ, trời cao mười vạn dặm, độ dày chỉ đạt ba trăm trượng. Nói cách khác, trong độ dày ba trăm trượng này có mặt trời, có mặt trăng, có ngân hà, có vô số ngôi sao.
Có thể sao?
- Hắc hắc hắc hắc!
Tâm tình của hắn sụp đổ và không ngừng cười hắc hắc. Hắn cười nhưng nước mắt chảy ra, hắn ngồi xuống vỗ vào đầu gối của mình.
- Tần giáo chủ, ngươi cười cái gì?
Lâm Hiên Đạo chủ nhìn chằm chằm vào hắn và quát lớn.
- Khí dân (1).
Tần Mục cười ha ha, hắn chỉ vào mũi mình, hắn vừa cười vừa khóc:
- Ngươi là khí dân! Ngươi cũng là khí dân! Còn ngươi, ngươi, ngươi! Các ngươi đều là khí dân!
Mọi người lạnh lùng nhìn hắn. Tần Mục chỉ vào mặt bọn họ, cuối cùng chỉ vào Hư Sinh Hoa, tiếng cười bình ổn lại, sắc mặt lạnh đến đáng sợ:
- Ngươi cũng là khí dân!
Hư Sinh Hoa cau mày. Trời chỉ có cao như vậy, dày như vậy. Đừng nói đặt nhật nguyệt tinh thần vào đó, cho dù bỏ ngọn núi lớn vào cũng không vừa.
Nhưng trên trời lại có nhật nguyệt tinh hà, nói như vậy chỉ có một khả năng. Ánh sao trên trời, mặt trời chói chang, mặt trăng sáng tỏ, ngàn vạn ngôi sao tạo thành tinh hà đều là giả.
Trời này giống như phong ấn, phong ấn thế giới này. Tất cả nhật nguyệt tinh thần trên cao đều là giả, là dán vào.
Đại Khư, bốn phía có Thần đoạn sơn mạch, không thấy ánh mặt trời. Đến ban đêm, hắc ám xâm nhập, ngẩng đầu vĩnh viễn không nhìn thấy ngôi sao, không nhìn thấy mặt trăng.
Con dân trong Đại Khư bị gọi là khí dân.
Nhưng sinh linh trong thế giới này đều giống như khí dân trong Đại Khư, cũng là khí dân.
Lâm Hiên Đạo chủ phất tay áo, lạnh lùng nói:
- Ta không phải khí dân! Đệ tử Đạo môn, chúng ta về núi!
Lúc hắn bước đi lại rơi lệ đầy mặt.
- Đạo pháp tự nhiên... Khốn kiếp, tự nhiên là giả!
Vị Đạo chủ trẻ tuổi này rống lên trời:
- Cố gắng cả đời nhưng tự nhiên trên cao lại là giả!
***
(1): người dân bị vứt bỏ.