Chương 470: Chân Thiên Lão Mẫu
Bóng dáng thần nữ mơ hồ bước ra khỏi bức tranh, thần nữ bị Tần Mục đoạt rượu và đạp một cước. Chỉ thấy nàng chạy đến góc tường, lại đi qua vài bức bình phong. Một nữ tử bước ra khỏi bức bình phong đó, dáng vẻ khác với lúc trước hoàn toàn.
Nữ tử kia đội mũ màu bạc trên đầu, mặc áo ngắn màu đen. Nửa người dưới cũng là váy dài màu đen, trên chân là giày mũi nhọn màu đen, trang phục giống nữ tử Tây Thổ bình thường.
- Nguy hiểm thật, suýt chút nữa bị khí dân kia đạp một cước lộ nguyên hình! Nhưng ta vẫn lộ ra chân tướng, tất cả thần ma trong tranh chỉ nói một hai chữ đơn giản. Nhiều nhất chính là giết, nghiệt súc mà thôi, mà ta lại nói một câu đầy đủ.
Nữ tử này nhanh chóng đi ra chủ điện Chân Thiên cung, ánh mặt trời chiếu sáng khuôn mặt thanh tú mỹ lệ. Nàng cúi đầu tiến lên phía trước, nói thầm:
- Hai người bọn họ không nghĩ tới điểm này, nếu như suy nghĩ cẩn thận sẽ phát hiện ra vấn đề! Ta cần phải mau chóng rời khỏi nơi đây, hoặc đầu tiên thu Tứ Linh châu vào trong tay.
Nàng bước đi bước nhỏ nhưng tốc độ rất nhanh, phía trước chính là hai người Tần Mục cùng Duyên Khang quốc sư. Lúc này nàng mới bước chậm lại, thần thái tự nhiên lộ ra nụ cười, giống như nữ tử thế gia Tây Thổ bình thường.
- Nguy rồi!
Đột nhiên sắc mặt, Tần Mục biến hóa, nắm đấm vỗ vào lòng bàn tay còn lại, hắn nói:
- Ta biết Chân Thiên lão mẫu ẩn thân ở nơi nào!
Duyên Khang quốc sư cũng là người thông minh tuyệt đỉnh, lập tức nghĩ ra điểm mấu chốt, nói:
- Trong bức họa thiếu một góc! Thần nữ bưng bình rượu!
Hắn xoay người lại chạy về chủ điện, nhanh chóng nói:
- Chúng ta đã giết Thiên Đế trong bức họa, chẳng qua cho dù là Thiên Đế cũng không nói một lời nào, chỉ có thần nữ bưng rượu nói một câu đầy đủ.
Hắn xông vào trong điện. Sau một lúc lâu lại đi ra khỏi đại điện, lắc đầu nói:
- Trong bức tranh đã không còn thần nữ bưng rượu.
Tần Mục học theo giọng diệu thần nữ lúc trước, nói:
- Tiểu quỷ ở đâu ra? Đây là thần tửu cho thượng thần, ngươi có thể đụng vào hay sao?
- Câu nói này đối với người trong bức họa là quá phức tạp. Người họa sĩ kia còn chưa luyện đến mức này, thần nữ có thể nói chuyện chính là Chân Thiên lão mẫu! Chân Thiên lão mẫu quá nham hiểm, không ngờ lại ẩn thân trong tranh, ta quá xem thường nàng.
Nữ tử kia đi tới bên cạnh hai người, cũng hành lễ với Tần Mục:
- Tần giáo chủ.
Ánh mắt Tần Mục lóe sáng, cười nói:
- Tại sao tỷ tỷ không hành lễ với quốc sư?
- Quốc sư? Chưa từng thấy qua. Chính là cường giả đánh chết Bá Cẩu lúc trước sao?
Nữ tử kia lộ ra vẻ hưng phấn, vội vàng hành lễ với Duyên Khang quốc sư, ánh mắt hàm tình nhìn chằm chằm vào quốc sư. Duyên Khang quốc sư lắc đầu nói:
- Không phải nàng. Sau khi ta tới Tây Thổ cực ít lộ diện, phần lớn nữ tử Tây Thổ không nhận ra ta. Giả thân của Chân Thiên lão mẫu đã bị ta giết, ta nhận ra nàng.
Tần Mục gật đầu, hắn nói với nữ tử:
- Ngươi gặp qua người nào bước ra khỏi cung điện không?
Nữ tử kia lắc đầu:
- Ta đi theo tộc trưởng đoạt Chu Tước châu, sau đó mới đi tới nơi này, chưa từng thấy qua người nào.
Tần Mục trầm ngâm, phất phất tay, nữ tử kia lại nhìn quốc sư một cái. Nàng cúi đầu đi qua bên cạnh hai người, đột nhiên Tần Mục kéo ống tay áo của nàng. Da đầu Chân Thiên lão mẫu tê dại, lại cố nhịn tâm tư xuất thủ.
Tần Mục cười nói:
- Vị tỷ tỷ này xưng hô như thế nào? Ngươi là thế gia nào? Tộc trưởng các ngươi là ai?
Chân Thiên lão mẫu sợ hãi. Nàng vội vàng quỳ xuống, run lẩy bẩy, dập đầu nói:
- Ta là đệ tử Chân Thiên cung, cầu giáo chủ đừng giết ta! Nếu ta bị thế gia khác nhận ra sẽ khó giữ được tính mạng! Cầu giáo chủ tha mạng!
Tần Mục thở phào một hơi, nói với Duyên Khang quốc sư:
- Ta còn tưởng rằng nàng là Chân Thiên lão mẫu. Dù sao Chân Thiên lão mẫu cũng là thần linh, sao lại quỳ lạy phàm nhân? Nàng thật sự là đệ tử Chân Thiên cung, có ý đồ trốn ra khỏi Chân Thiên cung, giữ được tính mạng.
Duyên Khang quốc sư khoát tay nói:
- Ngươi xử lý là được.
Tần Mục dìu Chân Thiên lão mẫu dắt đứng lên, vẻ mặt ôn hoà nói:
- Tỷ tỷ không cần sợ, không cần nghe những người khác. Những người khác gọi ta là Thiên Ma giáo chủ nhưng thật ra là ta chột dạ, một mình đi tới Tây Thổ, tự xưng Thiên Ma giáo chủ hù dọa người. Thật ra thì ta là Thiên Thánh giáo chủ. Thiên Thánh giáo chúng ta lương thiện nhất, sẽ không tổn thương người khác, ta cũng là người tốt. Ngươi xem, quốc sư là một trong tứ đại Thiên Vương của Thiên Thánh giáo. Đúng rồi, ngươi tên là gì?
Chân Thiên lão mẫu không tin, thử dò xét:
- Ta tên là Điền Tư Vũ. Ngươi thật không giao ta ra chứ?
Duyên Khang quốc sư thúc giục nói:
- Ta muốn đi tuyên đọc thánh chỉ, không có thời gian ở lại chỗ này.
Tần Mục nắm tay Chân Thiên lão mẫu, đi theo Duyên Khang quốc sư, nói:
- Ta muốn tìm một người, một thiếu niên tên là Ban Công Thố, còn gọi là Đại Tôn. Hắn là thủ lĩnh Lâu Lan Hoàng Kim cung, đã từng tới Chân Thiên cung các ngươi, Tư Vũ tỷ tỷ đã gặp hắn chưa?
Chân Thiên lão mẫu bị hắn kéo tay, liếc nhìn Duyên Khang quốc sư trước mặt. Nàng không dám tránh thoát, nói:
- Ta đã gặp qua người này. Ta chỉ biết hắn gọi là Đại Tôn, là nhân tình của Ngọc Tinh Thiền trưởng lão. Hiện tại hắn không ở trong cung, hắn nhìn thấy Tần giáo chủ tiến đánh Chân Thiên cung, ngay sau đó đã chạy mất.
- Không hổ là Đại Tôn.
Tần Mục thở dài, cười nói:
- Tư Vũ tỷ tỷ, ngươi đi theo bên cạnh ta, tránh bị người khác giết. Đúng rồi, truy tung thuật Tây Thổ các ngươi thiên hạ vô song, Tư Vũ tỷ tỷ tu vi thần thông bất phàm, có lẽ có biện pháp theo dõi Ban Công Thố. Đúng hay không? Ta bảo vệ ngươi không bị những người khác gây thương tích, ngươi giúp ta theo dõi Ban Công Thố được không?
Chân Thiên lão mẫu vui vẻ nói:
- Tốt! Một lời đã định?
Tần Mục cười ha ha, nói:
- Ta sao lại lừa ngươi? Một lời đã định! Quốc sư, ngươi đọc xong thánh chỉ, theo ta đi đuổi giết Ban Công Thố.
Duyên Khang quốc sư lạnh nhạt nói:
- Tốt. Ta cũng rất muốn biết thần ma sau lưng Đại Tôn đang nấp ở nơi nào.
Sắc mặt Chân Thiên lão mẫu biến hóa, nàng vốn cho rằng Tần Mục và nàng sẽ đi đuổi giết Ban Công Thố. Cô nam quả nữ, vừa vặn giết chết quý tộc trong khí dân, không nghĩ tới tiểu tử Tần Mục này lại còn mời Duyên Khang quốc sư.
Có Duyên Khang quốc sư ở bên người, nàng sẽ gặp nguy hiểm, hơi lộ ra gì đó sẽ bị gia hỏa mặt lạnh vô tình đánh chết.
Trong tình huống gần như thế, nếu Duyên Khang quốc sư ra tay, nàng tuyệt đối không ngăn được.
- Duyên Khang quốc sư đi theo cũng tốt, như vậy ta sẽ có nhiều cơ hội diệt trừ hắn. Ta còn cần Tứ Linh châu, lấy được Tứ Linh châu, độ khó diệt trừ quốc sư sẽ giảm mạnh.
Rốt cuộc, các đại thế gia Tây Thổ đã bình định Chân Thiên cung, cũng chém giết cao thủ Ngọc gia. Các tộc đề cử Hùng Tích Vũ lần thứ hai trở thành cung chủ cùng Nãi Quỳ Tây Thiên cung, Hùng Tích Vũ nắm tay Hùng Kỳ Nhi, tiếp nhận các đại thế gia quỳ lễ.
Duyên Khang quốc sư tuyên đọc thánh chỉ của Duyên Phong Đế, Hùng Tích Vũ vội vàng tiếp chỉ. Tần Mục kéo Hùng Kỳ Nhi hỏi lung tung này kia, lại cầm lấy Thanh Long châu cùng Huyền Vũ châu thưởng thức một phen.
Chân Thiên lão mẫu nhìn chằm chằm hai viên linh bảo trong tay, cố nén ý nghĩ tranh đoạt.
Tần Mục giao Huyền Vũ châu cho Hùng Kỳ Nhi, hai người không có nghe thánh chỉ. Họ đang chơi trò chơi đụng hạt châu, bắn hai viên linh bảo qua lại, Hùng Kỳ Nhi không ngừng cười khanh khách.
Chân Thiên lão mẫu lên cơn giận dữ, dứt khoát quay đầu đi chỗ khác, mắt không thấy tâm không phiền.
Đột nhiên, Tần Mục nhét Thanh Long châu vào trong tay nàng, cười nói:
- Tư Vũ tỷ tỷ, ngươi đến bồi Kỳ nhi chơi một lát.
Chân Thiên lão mẫu nắm Thanh Long châu, nội tâm một mảnh mờ mịt. Nàng ngơ ngơ ngác ngác nhìn Tần Mục đang cười tủm tỉm.
Nàng thực sự không biết thiếu niên này đang suy nghĩ cái gì.
- Thanh Long châu trong tay ta, có thể bộc phát ra uy năng mạnh nhất. Hiện tại ta động thủ, tất cả mọi người trong Chân Thiên cung sẽ bị ta định trụ, mộc hóa.
Ánh mắt nàng lóe sáng. Đang muốn phát tác, đột nhiên nhìn thấy áo quần Duyên Khang quốc sư áo đang đọc thánh chỉ không gió tự bay, trong lòng nàng rung động.
- Tiểu tử này và Duyên Khang quốc sư đều là lão hồ ly, còn đang thử thăm dò ta.
Chân Thiên lão mẫu rùng mình, thành thành thật thật ngồi xổm xuống, dùng Thanh Long châu chơi đụng hạt châu với Hùng Kỳ Nhi.
Bên kia, Duyên Khang quốc sư đã tuyên đọc xong ý chỉ của Duyên Phong Đế, Tần Mục đòi lại Thanh Long châu, nhét vào trong tay Hùng Kỳ Nhi. Hùng Tích Vũ tiếp chỉ, gọi Hùng Kỳ Nhi, tay nâng hai linh châu, nằm rạp người nói:
- Bằng lòng dâng hai viên linh châu cho bệ hạ, vĩnh viễn không phản bội.
Sắc mặt đám người Hòa Y Y, Mộc Ánh Tuyết thay đổi, Hùng Tích Vũ tự biết khó mà khống chế Tây Thổ. Hơn nữa hai viên linh châu khác bị đoạt nên dứt khoát hiến hai viên linh châu cho Duyên Phong Đế làm thủ đoạn cản tay các đại thế gia Tây Thổ.
Duyên Khang quốc sư nhận lấy Huyền Vũ châu, nói:
- Cung chủ cũng cần có bảo vật canh giữ Tây Thổ, cung chủ thu lại Thanh Long châu đi.
Hùng Tích Vũ cảm ơn, kéo Hùng Kỳ Nhi đứng dậy.
Sau khi nghỉ ngơi, Duyên Khang quốc sư thúc giục Tần Mục mau chóng chạy đi, nói:
- Ngươi đi tới nơi nào cũng phong lưu, quét không nổi, giả không được. Cẩn thận sau này sẽ thân bại danh liệt giống như Ngọc Diện Độc Vương, không thể không cắt mặt mà đi. Mau mau kết thúc, chúng ta đi tìm Đại Tôn.
- Ta không phong lưu.
Tần Mục kiên trì tạm biệt chúng nữ, ánh mắt Hòa Y Y thâm tình, thấp giọng nói:
- Giáo chủ thật không ở thêm mấy ngày? Có một số việc, còn không chưa làm xong.
Mộc Ánh Tuyết cũng rất trong sáng, cười nói:
- Tiểu nam nhân cứ việc rời khỏi, chờ ta đi Trung Thổ sẽ trèo cửa sổ nhà ngươi.
Hùng Tích Vũ mang theo Hùng Kỳ Nhi lưu luyến chia tay, nói:
- Nếu không gặp được giáo chủ, mẫu tử chúng ta đã chết từ lâu, thi cốt không biết chôn ở nơi nào. Giáo chủ có ân đức lớn lao với Hùng gia ta, sau này có việc cần, Chân Thiên cung tất đồng ý.
Tần Mục cười nói:
- Ngươi không cần nhớ nhung trong lòng, ta chỉ làm theo bản tâm, không vi phạm bản tâm là đủ. Nãi Quỳ, Kỳ Nhi, cáo từ.
Dứt lời, hắn xoay người rời đi.
Nội tâm Hùng Tích Vũ đầy cảm xúc ngổn ngang, dõi mắt nhìn hắn rời khỏi Chân Thiên cung, đột nhiên cao giọng nói:
- Nghĩa sĩ!
Tần Mục ngơ ngác, quay đầu cười cười, phất phất tay.
Một từ nghĩa sĩ cũng không phải nguyên nhân hắn cứu hai mẫu tử bọn họ, hắn chỉ không nỡ để Hùng Kỳ Nhi chết trong tay Chân Thiên cung. Nhưng hiện tại hắn xứng với từ này.
Tần Mục tung người nhảy lên lưng Long Kỳ Lân, kéo Chân Thiên lão mẫu lên. Hắn nói với Duyên Khang quốc sư:
- Quốc sư, Tây Thổ là thế giới mê người, hoàng đế sẽ đối đãi Tây Thổ thế nào?
Duyên Khang quốc sư đi bộ nhàn nhã trên không trung, vẻ mặt bình tĩnh nói:
- Hoàng đế đối xử với ngươi thế nào, cũng sẽ đối đãi với Tây Thổ như vậy. Hắn có lòng dạ và khí phách này. Lần này ta đã thanh minh với hoàng đế, muốn chinh phục Tây Thổ. Sở dĩ không có mang theo đại quân Duyên Khang quốc tới cũng là lo lắng quân đội Duyên Khang quốc sẽ phá hư yên lặng của nơi này. Nữ tử nơi này quá đẹp, ta không muốn trong loạn quân phát sinh chuyện gian dâm cướp bóc. Ngay sau đó ta nói với hoàng đế, ta không mang theo trăm vạn đại quân. Ta tiến cử một người hiền tài, có thể địch trăm vạn hùng binh. Người này...
Hắn quay đầu nhìn về phía Tần Mục, mỉm cười nói:
- Chính là ngươi. Trên đời này, chỉ có Tần giáo chủ mới có thể lẻ loi một mình bình định Tây Thổ.
Tần Mục hơi ngẩn ra, cười ha ha:
- Quốc sư nịnh nọt ta! Tư Vũ tỷ tỷ, ngươi nói có đúng hay không?
Chân Thiên lão tươi cười nhưng không có lên tiếng.
Tần Mục nhét Huyền Vũ châu vào trong tay nàng, cười nói:
- Tư Vũ tỷ tỷ tới làm phép, chúng ta mau chóng tìm kiếm tiểu tử Ban Công Thố kia.
Chân Thiên lão mẫu nắm chặt Huyền Vũ châu, lại nhìn Duyên Khang quốc sư. Nàng nhìn thấy nam tử trung kia đặt một tay sau lưng, tay kết kiếm quyết.