Mục Thần Ký

Chương 472: Nghiền ép

Chương 472: Nghiền ép


Duyên Khang quốc sư khẩn trương nhìn di tích chung quanh, dường như đang lo an nguy của Tần Mục, quan tâm sẽ bị loạn, rốt cuộc hắn cũng lộ sơ hở.

Chân Thiên lão mẫu chờ mong sơ hở đã lâu, cơ hội đang ở trước mắt.

- Y nha…

Chân Thiên lão mẫu há miệng phát ra tiếng hú cổ quái, sắc nhọn, kéo dài chói tai. Pháp lực của nàng bộc phát, vô số cơ bắp trên người phồng lên, trong khoảnh đã xé nát túi da của mình.

Cơ thể nàng bành trướng và sinh trưởng ra ngoài, bộ thân thể Điền Tư Vũ này không phải nguyên hình của nàng. Hiện tại nàng bộc phát toàn bộ pháp lực, thần uy tuôn ra, thân thể nữ nhân cũng nứt vỡ.

Cùng lúc đó, sa mạc hỏa diễm dường như sống lại, vô số cát bay phạm vi mấy trăm dặm trong sa mạc di động. Đất cát dưới chân Duyên Khang quốc sư hóa thành cái miệng lớn hút Duyên Khang quốc sư vào trong.

Miệng lớn như vực sâu, bên trong truyền tới hấp lực kinh khủng. Đồng thời vô số cát bay nối thành một đường, tụ cát thành kiếm và đâm thẳng vào Duyên Khang quốc sư.

Chân Thiên lão mẫu há miệng rít dài, thân thể phồng lên cao trăm trượng. Nàng giống như pho tượng cự nhân đỉnh thiên lập địa, thần uy ngập trời.

Nàng đã chuẩn bị đánh lén như vậy từ lâu. Lần này bạo phát, quả nhiên tỏa ra khí phách ngập trời, hoàn toàn không giống Điền Tư Vũ hiền lương thục đức trên đường đi.

Khí phách thường thường dùng để hình dung nam tử. Ở Tây Thổ, nữ tử làm chủ, dùng để hình dung nữ tử càng chuẩn xác hơn.

Chân Thiên lão mẫu đưa tay, sa mạc hai bên dâng lên cao, biến thành tường cát vô cùng nặng nề. Tường cát đánh thẳng vào người Duyên Khang quốc sư.

- Chết!

Chân Thiên lão mẫu quát lớn, một đạo kiếm quang đánh bất ngờ và đâm vào gáy nàng, cũng xuyên qua mi tâm.

Chân Thiên lão mẫu ngẩn ngơ, sa mạc đang sôi trào cũng đứng im. Mấy trăm cự nhân cát cao vài trăm trượng cũng tan rã, hóa thành cát chảy trút xuống, dường như có đại hồng thủy kinh người đang bộc phát.

Dưới chân Duyên Khang quốc sư, cái miệng lớn xoay tròn đã bị cát chảy chất đầy, kiếm cát bốn phía quanh người Duyên Khang quốc sư lại rơi xuống.

- Tiểu quỷ ở đâu ra? Đây là thần tửu cho thượng thần, ngươi có thể đụng vào hay sao?

Duyên Khang quốc sư xoay đầu lại, ngửa đầu nhìn Chân Thiên lão mẫu cao trăm trượng uy phong lẫm lẫm, nói khẽ:

- Trong bích họa, Tần giáo chủ đá bay thần nữ nói ra câu này, có tất cả mười chín chữ. Trên đường đi Tần giáo chủ đã nói rất nhiều với ngươi, ngươi đều nói qua mười chín chữ này. Hắn rất thông minh, biết trực tiếp làm ngươi nói như vậy, ngươi khẳng định sẽ cải biến giọng nói và thay đổi phong cách. Nhưng nếu như đánh tan mười chín chữ này, đặt ở trong rất nhiều câu nói thì ngươi sẽ không đề phòng.

Chân Thiên lão mẫu nói chuyện khàn khàn:

- Cho nên, các ngươi từ đầu đến cuối đều không tin tưởng ta?

Ánh mắt Duyên Khang quốc sư lộ ra một tia kỳ dị, lắc đầu nói:

- Tần giáo chủ to gan lớn mật, thời điểm nhét Huyền Vũ châu vào trong tay ngươi, ta cũng giật mình. Nếu như khi đó ngươi đột nhiên bạo phát, cũng thúc giục uy lực Huyền Vũ châu, ta chưa chắc có thể làm gì ngươi. Hắn coi trọng thực lực của ta, ta cũng không thể không giả bộ như bình thản ung dung. Ngươi cho rằng ta và hắn đang thử thăm dò ngươi, thật ra đều là hỗn đản kia tự chủ trương, lúc ấy ta cũng nơm nớp lo sợ. Ngươi mất đi rất nhiều cơ hội.

- Lại là tên hỗn đản kia.

Chân Thiên lão mẫu thở dài, kiếm thương trên mi tâm mở rộng, nàng cười nói:

- Nhưng nếu ngươi cho rằng như vậy có thể làm gì được ta, như vậy ngươi quá nông cạn rồi.

Sắc mặt Duyên Khang quốc sư biến hóa, vết thương trên mi tâm Chân Thiên lão mẫu chảy ra không phải máu mà là cát.

Chân Thiên lão mẫu tươi cười, vết thương trên mi tâm càng lúc càng lớn, càng ngày càng nhiều cát chảy ra. Nàng cười khanh khách nói:

- Ngươi không biết Vạn Thần Tự Nhiên công là do ta khai sáng hay sao? Ta cũng sáng tạo ra sa mạc này, muốn giết ta tại nơi ta sáng tạo ra, nói chuyện viển vông!

Thân thể của nàng sụp đổ, giọng nói của Chân Thiên lão mẫu vang lên khắp bốn phương tám hướng:

- Ta ở đây nghênh chiến mười mấy chiếc thuyền Thái Dương và thuyền Nguyệt Lượng, giết hơn mười Thái Dương Thủ và Nguyệt Lượng Thủ, ngươi cho rằng ta chỉ là hư danh?

Thân thể Duyên Khang quốc sư phóng lên tận trời, cũng đứng trên thuyền Thái Dương, rút kiếm trong tay ra. Kiếm quang như quỷ mị, không nhìn thấy ánh sáng. Thấy ánh sáng sẽ không thấy hình, có bóng thì tối tăm, có ánh sáng thì vô hình.

Hắn đâm ra một kiếm, còn chưa tới gần thuyền Thái Dương, đột nhiên thuyền Thái Dương cực lớn như sống lại. Nó nhấc chân đứng lên, từng đạo xiềng xích lay động, mặt trời màu đen rung động, cát bụi phóng lên tận trời.

Mặt trời đen lăn trên không trung, mang theo tiếng vang kinh thiên động địa đè ép không gian, giống như kinh lôi nổ vang trong sa mạc.

Thuyền Thái Dương lao về phía Duyên Khang quốc sư, quái vật khổng lồ như vậy chạy trong sa mạc làm cho người ta có cảm giác hoang đường.

- Đây là kiệt tác Thiên Công bộ thời kì Khai Hoàng! Bọn họ tưởng rằng có thể thông qua sức người tới chế tạo ra vũ khí Thiên Thần, giúp một phàm nhân có thể nắm giữ lực lượng của Thiên Thần!

Trung tâm thuyền Thái Dương, ở giữa bốn cột đá có một pho tượng nữ tử Thiên Thần chậm rãi đứng lên. Bốn cánh tay cầm lấy bốn cây cột, nàng cười to và nói:

- Nhưng bọn họ chỉ chế tạo vũ khí cho ta. Một trận chiến trong sa mạc hỏa diễm, bọn họ hầu như toàn quân bị diệt, đều chết trong tay ta.

Vù vù!

Vô số cát bụi hội tụ, thân thể thô to không ngừng lui tới trong sa mạc. Từng con rắn cát đang gây sóng gió và lao về phía Duyên Khang quốc sư.

- Duyên Khang quốc sư, ngươi cảm nhận được chứ? Cảm nhận được pháp lực của ta đang tăng lên hay không?

Chân Thiên lão mẫu thúc giục thuyền Thái Dương chạy như điên, vung mặt trời màu đen lên nện vào người Duyên Khang quốc sư. Nàng cười ha ha và nói:

- Ta sẽ cho ngươi cảm thấy cái gì mới gọi là tuyệt vọng! Y nha a…

Du dương âm thanh chói tai truyền đến, ở trong sa mạc quanh quẩn. Kèm theo thanh âm chính là khổng lồ di chuyển thuyền, gào thét luân quét màu đen mặt trời. Từng đầu vô cùng thô to cát rắn, quay chung quanh một cái nhỏ bé vô cùng thân ảnh khuấy động, chém giết.

Hình ảnh như thế quá mức kinh thiên động địa.

Chân Thiên lão mẫu thô bạo đến cực điểm, thân thể khổng lồ, thuyền Thái Dương to lớn. So sánh với nhau, thân thể Duyên Khang quốc sư không có ý nghĩa. Chân Thiên lão mẫu thôi thúc thuyền Thái Dương dùng thế công nghiền ép tấn công Duyên Khang quốc sư, lực lượng mỗi một kích lớn đến mức vượt quá tưởng tượng. Công kích của nàng đa dạng, biển cát sôi trào, toàn bộ sa mạc giống như thân thể, vũ khí của nàng.

Duyên Khang quốc sư không ngừng tránh né, bóng dáng nhỏ bé của hắn nhiều lần phá vỡ công kích của Chân Thiên lão mẫu. Mặc dù hắn lui nhưng lại rút ngắn khoảng cách với thuyền Thái Dương.

Chân Thiên lão mẫu căng thẳng, Duyên Khang quốc sư lui về phía sau, nhìn như xu hướng suy tàn. Thuyền Thái Dương từng bước theo sau và rút ngắn khoảng cách, nhìn như cường thế nhưng không phải nàng chiếm thế thượng phong, ngược lại nàng cảm giác nguy hiểm rất mãnh liệt.

Nếu như nàng rút ngắn khoảng cách nhất định với Duyên Khang quốc sư, như vậy nghênh đón nàng sẽ là công kích mãnh liệt nhất của Duyên Khang quốc sư. Bị Duyên Khang quốc sư tiếp cận, tuyệt đối là giờ chết của nàng.

Hiện tại nàng đâm lao phải theo lao. Thân ở trên thuyền Thái Dương, mượn lực lượng thuyền Thái Dương, khi đó nàng mới nắm giữ lực lượng vô cùng kinh người. Nhưng mượn lực lượng của thuyền Thái Dương cũng có tai hại quá lớn, đó là nàng phải đứng ở giữa bốn cây cột, tay phải cầm cột.

Nàng sẽ bị hạn chế di chuyển, nếu Duyên Khang quốc sư tới gần, nàng sẽ bị chém đầu.

Nhưng không mượn pháp lực thuyền Thái Dương, không có Tứ Linh châu, chiến lực của nàng không bằng Duyên Khang quốc sư.

Hiện tại, nàng chỉ có thể kéo dài khoảng cách và đánh chết Duyên Khang quốc sư.

Khoảng cách càng ngắn, giờ chết của mình càng gần.

Pháp lực của Chân Thiên lão mẫu càng ngày càng cuồng bạo, công kích càng ngày càng dày đặc. Từng bước áp sát, Duyên Khang quốc sư không ngừng lui lại nhưng từng bước tiếp cận. Mỗi khi tiếp cận một tia, hắn như đi trên đầu đao lưỡi kiếm, chờ đợi thu hoạch sau cùng.

Chân Thiên lão mẫu rít lên thật lớn, trên trán đổ mồ hôi lạnh như mưa.

Hiện tại, thuyền Thái Dương và Duyên Khang quốc sư rời xa di tích. Trong di tích, Tần Mục và Ban Công Thố đứng trên đỉnh đại điện rách nát.

Vào lúc Chân Thiên lão mẫu gây rối loạn, khi Duyên Khang quốc sư dùng một kiếm đánh giết Chân Thiên lão mẫu, từ đó tạo ra động tĩnh rất lớn. Ban Công Thố cũng giật mình, hắn muốn bỏ chạy thật nhanh.

Duyên Khang quốc sư lợi hại cỡ nào?

Trong trận chiến tại Chân Thiên cung, Ban Công Thố đã đoạn tuyệt suy nghĩ tranh hùng với hắn, chỉ nghĩ tu thành Thần Kiều sau đó bái chết hắn.

Nhưng đợi hắn nhìn thấy giả thân Chân Thiên lão mẫu chạy trốn, bị Duyên Khang quốc sư một kiếm ám sát chỉ là pho tượng cự nhân cồn cát. Lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm, cũng ngừng suy nghĩ bỏ chạy.

Chờ đến khi nhìn thấy Chân Thiên lão mẫu điều khiển thuyền Thái Dương đè đánh Duyên Khang quốc sư, rốt cuộc hắn cũng thở phào nhẹ nhõm.

Ban Công Thố lộ ra nụ cười, thản nhiên nói:

- Tần giáo chủ tính toán thật khôn khéo, mang theo quốc sư và Chân Thiên lão mẫu đến đây tìm ta. Ta biết tiểu tâm tư của ngươi, ngươi muốn dùng một hòn đá ném hai con chim. Duyên Khang quốc sư đánh lén, ám sát Chân Thiên lão mẫu, ngươi sẽ nhân thời điểm ta khiếp sợ, đánh lén ám sát ta. Thật sự là mưu kế hay, tiếc rằng trời tính không bằng người tính, ngươi vẫn không tính ra thực lực Chân Thiên lão mẫu quá mạnh. Đây là sai lầm lớn nhất của ngươi.

Hắn chắp hai tay sau lưng, thản nhiên nói:

- Sai lầm thứ hai của ngươi chính là dự đoán sai lầm về ta. Ngươi đối đãi với ta như thần thông giả bình thường, đây chính là sai lầm lớn nhất của ngươi. Ta trải qua mười mấy lần chuyển thế, tu vi của ta tiến bộ thật nhanh, ngươi không thể tưởng tượng nổi. Thực lực của ta tăng lên nhanh chóng, ngươi càng không nghĩ tới.

Khí thế của hắn bộc phát, nguyên khí cuồng bạo vặn vẹo không khí bốn phía, hình thành từng vòi rồng quay chung quanh đại điện rách nát kia. Vô số gạch vụn tung bay, thậm chí cuốn lấy cây cột thô to trên di tích, thanh thế vô cùng kinh người.

- Ngươi có bản lãnh gì đấu với ta?

Ban Công Thố quát lớn. Tu vi của hắn rất mạnh, còn mạnh hơn khi gặp mặt lần trước, có thể nói hắn tiến bộ thần tốc.

Ban Công Thố bước đi thật nhanh, sau lưng xuất hiện hư ảnh chúng thần chúng phật, hình thành tầng tầng động thiên. Thân thể hắn tỏa ra kim quang sáng ngời giống như Phật tổ, hắn thúc giục Như Lai Đại Thừa kinh, cảnh giới cũng tăng lên rất nhanh.

Ban Công Thố phất tay phát động Phong Lôi chưởng, tiếng sấm mãnh liệt, thiên hoa loạn trụy và tấn công Tần Mục.

Tần Mục đưa tay, ầm ầm!

Đại điện sập nửa bên, Ban Công Thố cũng lún xuống theo đại điện, hắn nằm rạp hình chữ đại trên mặt đất.

Tần Mục dừng lại, đại điện gần đó sụp đổ, mặt đất xuất hiện một cái hố to. Ban Công Thố bị hắn đánh lún sâu vào trong sa mạc.

- Đại Tôn, ngươi nói cái gì?

Tần Mục nghiêng đầu hỏi.




Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất