Chương 9
Ta bị Tống Vân Tranh mang về phủ Thái tử.
Tưởng chừng hắn sẽ giam cầm ta, nào ngờ hắn vẫn chừa cho ta chút nhân quyền.
Chỉ là sai người canh giữ, không cho ta rời khỏi phủ Thái tử mà thôi.
Nhận ra Tống Vân Tranh thật lòng thích ta, ta trằn trọc suy nghĩ suốt một đêm.
Tuy rằng ta đối với con người Tống Vân Tranh không có ý kiến gì, thậm chí trước kia còn rất thích cùng hắn chơi đùa.
Nhưng ta thật sự bài xích giới tính của hắn!
Nếu hắn là nữ nhi, đừng nói hắn thích ta, ép buộc ta ở bên hắn, thậm chí ta còn vui vẻ tự mình tiến tới.
Nhưng hắn là nam nhân a!
Chưa nói đến chuyện khác, chỉ riêng tính tình của Tống Vân Tranh, hắn chắc chắn sẽ không chịu ở dưới.
Nhưng ta cũng không muốn ở dưới a, ô ô.
Ta thở dài một tiếng, nghĩ thôi thì cứ kệ vậy.
Ta cứ dây dưa với hắn trước đã, biết đâu ngày nào đó hắn lại để mắt đến mỹ nữ nào đó mà quên ta đi.
Dù sao hắn cũng đã lớn tuổi như vậy rồi...... ừm...... chắc chắn sẽ có đại thần gì đó, nhét mỹ nhân cho hắn thôi.......
Hơn nữa, đợi đến khi hắn đăng cơ làm hoàng đế.
Chẳng lẽ một bậc quân vương, lại không cần một nữ nhân nào sao?
Tình hình tốt hơn chút nữa, ta cứ làm phiền hắn nhiều vào, có lẽ hắn còn chủ động đuổi ta đi ấy chứ.
Nghĩ thông suốt những khúc mắc này, ta liền nằm xuống bắt đầu buông xuôi.
Vốn dĩ là muốn đến tìm huynh đệ hưởng phúc.
Bây giờ ngoại trừ việc huynh đệ thích ta, những thứ khác cũng không có gì khác biệt.
Ở phủ Thái tử, ta đều có người hầu hạ tận tình, cơm bưng nước rót, thậm chí còn có một đám tiểu tư ở bên cạnh chơi đùa.
Cuộc sống nhỏ này thật là mỹ mãn~
Chỉ là chơi lâu cũng có chút nhàm chán, ta muốn lên phố dạo chơi.
Hình như hai ngày nữa còn có hội hoa đăng gì đó.
Nếu náo nhiệt một chút, chẳng phải giống như chợ đêm ở thế kỷ 21 sao?
Khi còn bé ta đã từng đi một lần, vẫn là Tống Vân Tranh dẫn ta đi.
Nhiều năm như vậy rồi, thật là nhớ nhung.
Ta thử lẻn ra phố, bị hai ám vệ ngăn lại.
Ta khổ sở khuyên nhủ: "Ta thật sự không chạy, không tin các ngươi cứ theo ta."
Hai ám vệ nhìn nhau một cái, cố chấp chắn trước mặt ta:
"Ngài đừng làm khó thuộc hạ nữa, lần trước ngài đã lừa chúng ta rồi."
"Ngài không biết đâu, điện hạ lần trước xem chữ viết xấu như chó gặm của ngài, suýt chút nữa đã đày chúng ta ra biên cương rồi."
Vậy...... ta đi tìm Tống Vân Tranh?
Cái tên này đã gần nửa tháng không gặp ta rồi.
Nói thích ta, rồi mang ta về phủ giam lỏng, nửa tháng không thấy mặt, giỏi thật.
Đây là cách thích người ta đấy à?
Ngươi cứ sống đi, ai mà sống nổi với ngươi chứ?