Chương 10
Liên tục tìm Tống Vân Tranh ba lần, lần nào cũng không gặp.
Ta lấy làm lạ, đây chẳng phải là phủ Thái tử của hắn sao?
Hắn cả ngày lẫn đêm, đều không về phủ ăn cơm ngủ nghê sao?
Hỏi hai ám vệ theo ta, bọn họ liền giả ngơ, chẳng nói nửa lời.
Tối nay ta quyết định cho Tống Vân Tranh một kích bất ngờ.
Dù sao ngày mai đã là hội hoa đăng rồi, hôm nay không gặp được hắn, liền bỏ lỡ mất.
Hai ám vệ muốn ngăn ta lại, ta trừng mắt quát:
"Tống Vân Tranh có phải dặn các ngươi chỉ cần không cho ta ra khỏi phủ là được? Có phải nói tất cả mọi nơi trong phủ ta đều có thể đi?"
Hai ám vệ gật đầu.
"Vậy thì được rồi!
Hai ngươi muốn theo thì cứ theo cho tốt, đừng có gây ra động tĩnh làm hỏng chuyện tốt của ta, nghe rõ chưa?"
Bọn họ đồng loạt gật đầu.
Nơi Tống Vân Tranh an bài cho ta ở có hơi hẻo lánh.
Để tránh tai mắt người khác, ta dẫn theo hai ám vệ liên tục trèo qua ba bức tường.
Lại rón rén đi một đoạn đường, lúc này mới mò đến bên ngoài viện tường tẩm điện của Tống Vân Tranh.
Hai ngày trước ta đều đi cửa chính, còn chưa vào viện đã bị quản gia chặn lại, nói Tống Vân Tranh không có ở đây.
Lời này tuyệt đối không thể tin được.
Cũng không phải thời buổi loạn lạc gì, hai ngày không về ngủ, chết ở bên ngoài rồi sao?
Ta leo lên tường, nhìn xuống.
Hai ám vệ sợ ta ngã chết, một người ở dưới đỡ ta, một người cùng ta nằm sấp trên tường.
Trong viện rất bình thường, chẳng nhìn ra điều gì khác lạ.
Mấy thị vệ bên dưới ngẩng đầu nhìn ta một cái, rồi lại tiếp tục tuần tra.
Ta nhướng mày, đang chuẩn bị lộn vào trong.
Ngoài cửa truyền đến tiếng động, nhìn kỹ lại, không phải Tống Vân Tranh thì là ai?
Quản gia còn lừa ta nói hôm nay hắn cũng không về, vậy người vừa vào là ai?
Ta hừ nhẹ hai tiếng, một chân bước qua, ngồi vắt vẻo trên tường.
Đang chuẩn bị gọi hắn, trong phòng đột nhiên chạy ra một bóng người.
Bóng dáng yểu điệu, đến chỗ sáng có thể thấy gương mặt tú lệ xinh đẹp.
Là một nữ tử.