(Cảm ơn "Người bên lề", "Cẩu tiên độc tôn", "HasrM", "Trương Hà", "HeoKhôngTungTăng", "zXgKL92518", "Lười viết" đã đề cử cho truyện nha, chà chà, hôm nay mọi người đề cử tích cực thật hehehehe.)
Mấy ngày sau, trong sân, cô vợ trẻ vừa trải qua một buổi tập luyện vất vã, nàng giờ đây liền nằm dài ngoài hiên nhà để phơi nắng, vẻ mặt tràn đầy thích ý.
Những mục tiêu cần đạt được trong thời gian ngắn nàng đều đã đạt được, Thường Nguyệt giờ đây cảm thấy vô cùng thong dong với khoảng thời hiện tại.
Sáng dậy liền có đồ ăn mang tới tận giường, tối đi ngủ còn có chăn êm nệm ấm dọn sẵn, cuộc sống thần tiên sợ rằng chỉ đến như này mà thôi.
Lại nằm thêm một lát, cô vợ trẻ lười biếng chuyển người, ánh mắt xa xăm nhìn về phía chân trời tựa như có đang có nỗi lòng nào đó.
"Hôm nay ăn gì đây ta..."
Nghĩ nghĩ, cô vợ trẻ thấy hôm nay trời xanh mây trắng, thời tiết có thể nói là vô cùng đẹp, ăn lẩu là hết ý.
Mặc dù không hiểu sao bản thân thấy trời đẹp liền muốn ăn lẩu, nhưng cô vợ trẻ trước giờ không thích nghĩ nhiều, muốn liền làm, nàng dự định bật người dậy đi tìm Trần Lâm để làm nũng đòi ăn.
Chỉ là vừa đứng dậy, Thường Nguyệt liền như có cảm ứng mà nhíu mày nghi hoặc.
Mò mẫn trong nhẫn trữ vật vài giây, Thường Nguyệt lấy ra lệnh bài thân phận của mình.
Có người nào đó vừa gửi thông điệp cho nàng.
Đưa lệnh bài lên mi tâm để kiểm tra, Thường Nguyệt chợt mở ra hai mắt, vẻ mặt đầu tiên là nghi hoặc nhưng sau đó là hứng khởi.
Cất kỹ lệnh bài, cô vợ trẻ chạy vội vào nhà để tìm Trần Lâm nhằm thông báo tin vôi.
Trong tầng hầm, Trần Lâm giờ phút này đang mò mẫn cánh tay khôi lỗi của mình.
Quan sát kỹ kết cấu bên trong, hắn không khỏi thầm khen "Khôi Lỗi Sư" cũng là một lĩnh vực rất thú vị, có điểm giống ngành vi mạch ở kiếp trước.
Chỉ là bởi bản thân hắn chỉ dừng lại ở trình độ kỹ sư phần mềm, đối với lĩnh vực phần cứng như vi mạch chỉ hiểu chút da lông, vì vậy tạm thời còn chưa thể xem hiểu cánh tay khôi lỗi của mình, hắn hiện tại chỉ biết thứ này tương thích rất tốt với thần thức, nếu là Luyện Khí Kỳ khác thì có thể sẽ cảm giác điều khiển bất tiện, nhưng với người đã sở hữu thần thức như hắn vậy thì ngoại trừ không thể cảm nhận được xúc giác từ cánh tay khôi lỗi, còn lại thì đã không khác một cánh tay bình thường là mấy.
"Hay thật, có lẽ sau này cũng nên tìm hiểu về khôi lỗi thuật một chút."
Nghĩ như thế, Trần Lâm vừa định xem xét luôn chiếc chân giả của mình, cô vợ trẻ đột nhiên phá cửa mà vào khiến cho động tác Trần Lâm chợt ngưng lại.
"Trần Lâm, sư phụ vừa thông báo đã thu thập đủ kỳ vật, ta lập tức liền có thể Trúc Cơ rồi nha."
Nghe vậy, Trần Lâm cũng chợt ngạc nhiên một chút, sau đó liền tươi cười chúc mừng:
"Vậy thì quá tốt rồi, ngươi lập tức liền có thể thành Trúc Cơ đại tu rồi nha, tới một chút nơi hẻo lánh thậm chí có thể khai tông lập phái, tổ kiến thế lực."
"Thôi, khai tông lập phái gì đó vẫn là miễn đi, vừa nghe liền biết sẽ mệt chết."
Bĩu môi nói xong, Thường Nguyệt lại nhớ gì đó sau đấy liền hưng phấn nói:
"Ngươi biết gì không, vừa nãy sư tôn có báo ta, tên tông chủ kia thế mà dự định tặng ta một cơ duyên cực lớn đấy."
"Cơ duyên cực lớn? Đó là gì?"
"Ai mà biết được nha, dù sao sư tôn cũng không có nói, chỉ là ta biết chắc sư tôn đã nói là "cơ duyên cực lớn" thì tuyệt đối sẽ không tệ rồi."
Nghe vậy, Trần Lâm cũng không khỏi chợt hiếu kỳ với cơ duyên cực lớn trong lời nàng nói là gì.
"Tốt, vậy chừng nào ngươi đột phá đấy?"
"Sư tôn gọi ta trước đi qua chổ nàng một chuyến sau đó liền dẫn ta đi tới Linh Tuyền Sơn để đột phá luôn."
"Gấp vậy à? Mà cũng được, trong hầm đông ta có để ít kem lạnh mới làm xong đấy, ngươi mang theo để làm quà cho Lưu trưởng lão đi."
"Tốt, nhớ rồi, ta đi đột phá đây hắc hắc."
Nói xong, Thường Nguyệt liền phóng như bay ra khỏi tầng hầm để lại Trần Lâm đầy bất đắc dĩ mà nhìn theo.
Thật là, cũng kém ít năm nữa là ba mươi rồi nhưng tính tình vẫn trẻ con như vậy, cũng không biết nàng khi nào mới chịu lớn đây.
...
Đã quen đường, Thường Nguyệt một mạch chạy tới Lưu Phủ liền thấy sư tôn đang đứng trước cổng tựa như đang đợi chính mình.
Lưu Lăng Vân giờ phút này cũng thấy được Thường Nguyệt vừa tới, nàng liền chợt nở nụ cười.
"Nha đầu ngươi xem như cũng không để ta đợi lâu."
Nghe vậy, Thường Nguyệt liền cười hì hì một tiếng, sau đó liền đem hủ kem Trần Lâm làm ra rồi nói:
"Sư tôn, đây là tâm ý của đệ tử, còn mong sư tôn không chê."
"Tốt, xem như ngươi có lòng rồi."
Ý cười trên mặt càng đậm, Lưu Lăng Vân đem quà đệ tử tặng thu vào nhẫn trữ vật, sau đó liền nói:
"Hiện tại chúng ta liền tới Linh Tuyền Sơn để ngươi bắt đầu đột phá, trên đường ta sẽ giảng giải cho ngươi một chút tình huống hiện tại."
Phóng xuất ra tùy thân linh chu rồi đi vào, Thường Nguyệt cũng đi theo vào Linh Chu.
Dần cất cánh và bay lên, Linh Chu dựa theo chỉ lệnh mà hướng về Linh Tuyền Sơn để bay tới.
"Đây là nguyên bộ thiên địa kỳ vật để đúc "Đạo Cơ", ngoài ra còn có phần thưởng của quán quân kỳ Ngoại Môn Thi Đấu lần này, đều nhận lấy đi."
"Cảm tạ sư tôn."
Tiếp nhận một túi trữ vật nhỏ từ Lưu Lăng Vân, Thường Nguyệt vội hành lễ.
Thấy vậy, Lưu Lăng Vân liền tùy ý khoác tay sau đó nói tiếp:
"Về phần thưởng riêng của tông chủ cho ngươi, ta vừa rồi cũng mới biết thôi, không thể không nói, cơ duyên lần này của ngươi khá khó lường đấy."
Nghe vậy, Thường Nguyệt liền chợt hiếu kỳ mà lắng tai nghe tiếp, có thể được sư tôn nói như thế, vậy phần thưởng kia hẵn là tuyệt sẽ không qua loa rồi.
"Ngươi chuẩn bị sẽ được đưa vào một gian mật thất để đột phá, nơi đó không chỉ là hạch tâm của toàn bộ Linh Tuyền Sơn, sở hữu lượng linh khí đáng kinh ngạc mà còn là nơi cất đặt một vật, nếu ngươi có thể từ thứ đó lấy được chổ tốt, vậy thì đó có khi sẽ là cơ duyên lớn nhất đời ngươi cũng không nói chơi đâu."
Nghe vậy Thường Nguyệt liền hơi ngạc nhiên vì bộ dạng của trịnh trọng của sư tôn lúc này tuyệt không giống nói chơi, nhưng sau đó nàng liền nghi hoặc bởi liệu thứ kia có thật ghê gớm như vậy sao?
"Vật mà sư tôn đang nói đó là?"
Ngồi đối diện với Thường Nguyệt, tại trước ánh mắt nghi hoặc của đệ tử, Lưu Lăng Vân nhìn về nơi xa xăm tựa như đang nhớ về đoạn ký ức nào đó, sau đấy nàng liền nghiêm túc thuật lại:
"Thứ kia là một tấm bia đá cổ, không ai biết nguồn gốc của nó đến từ đâu, cũng không ai biết được thân phận thật của tấm bia đá kia là gì, chỉ biết nó vô cùng cứng rắn, dù là cường giả đỉnh cao của giới này cũng không cách nào phá hủy hay làm xước mảy may, từ đó không cần nghĩ cũng biết thứ đấy tuyệt đối có huyền cơ cực kỳ to lớn."
Nghe vậy, Thường Nguyệt cũng chợt trịnh trọng, nàng không cho là sư tôn sẽ nói đùa vào lúc này, vậy những lời vừa rồi e là đều là thật.
Thường Nguyệt không biết cường giả tối đỉnh của giới này mạnh tới mức nào, chỉ biết là đối phương tuyệt đối sẽ có năng lực hủy thiên diệt địa, nhưng cường giả như thế mà không làm gì được một tấm bia đá, chuyện này vừa nghĩ liền thấy đáng sợ rồi.
Chỉ có một lý do để giải thích cho chuyện này mà thôi, cảnh giới của cường giả tối đỉnh của giới này tuyệt không phải cảnh giới cuối cùng nên mới có chuyện như thế.
"Hiện tại nghĩ tới những thứ đó còn xa lắm, ngươi bây giờ tốt nhất nên chuẩn bị sẵn sàng để tiếp nhận khảo nghiệm từ vật kia thì hơn."
Lưu Lăng Vân tựa như nhìn ra suy nghĩ xa vời của đồ đệ, vì vậy mà nàng liền chợt lên tiếng để Thường Nguyệt tỉnh lại.
Nghe thấy có khảo nghiệm, Thường Nguyệt lập tức liền lên tinh thần, ánh mắt tràn đầy chiến ý, nàng hỏi:
"Đệ tử đã sẵn sàng rồi, khảo nghiệm là gì thế sư tôn, liệu có chiến đấu không?"
Thấy được vẻ hưng phấn của cô vợ trẻ, Lưu Lăng Vân chợt cảm thấy buồn cười bởi nàng tựa như nhìn thấy được bóng dáng của bản thân ngày trước, nhưng cười xong, Lưu Lăng Vân liền giội đồ đệ một gáo nước lạnh:
"Ngươi nghĩ nhiều rồi, không có chiến đấu, thậm chí khảo nghiệm cũng không có gì xấc."