Muốn Trường Sinh Trước Hết Phải Đồng Vợ Đồng Chồng

Chương 25: Thu nhận

Bị hỏi như thế, Cường sắc mặt tái nhợt, hoàn toàn không biết trả lời như thế nào.

Nếu nói thật là có, thì trong trường hợp xấu nhất, tiên sư là kiểu người ghét ác như cừu, khi ấy nếu có rút kiếm chém chết hắn mọi người ở đây cũng không tiện nói gì.

Chỉ là nếu nói dối, mặc dù sẽ ít nguy hiểm đến tính mạng hơn, nhưng cứ như vậy hắn rất có thể sẽ triệt để mất đi tiên duyên, không còn bất cứ cơ hội nào để dòm ngó trường sinh.

Thật đáng sao? Không tu luyện, ta vẫn có thể ăn sung mặc sướng sống một đời thoải mái, vì cớ gì phải chịu đựng nổi khổ như lúc này? Vì cơ hội được tu luyện, có thể trường sinh hay không còn không biết, ta cứ thế mà đặc cược cuộc đời chính mình thì liệu thật đáng sao?

Âm thầm tự hỏi, vài giây trôi qua Triệu Cường dường như đã có câu trả lời, gương mặt nhợt nhạt cười khổ một tiếng liền uể oải nói:

"Tiểu nhân... đã từng giết người."

Nghe vậy, Thường Nguyệt chăm chú nhìn đối phương vài giây, tựa như thấy được trên gương mặt non nớt kia khi nói ra câu trả lời liền hoàn toàn buông lỏng, tựa như không còn đắn đo hay hối hận, triệt để nhận mệnh mặc số phận cho nàng quyết định.

Mà mọi người khác nghe vậy đều không khỏi khó tin nhìn Triệu Cường.

Mặc dù con cháu thế gia vọng tộc ý thế hiếp người, bức hiếp dân nghèo là chuyện thường, thất thủ đánh chết cũng không phải việc lớn lắm, chỉ là Triệu Cường hắn mới mười một tuổi, còn nhỏ như thế mà tay đã dính nhân mạng, quả thật là có chút quá mức, bọn hắn cũng không biết nếu tiên sư đột nhiên rút kiếm phẫn nộ muốn chém Triệu Cường, bọn hắn nên phản ứng thế nào, ngăn cản thì là đồng lõa, rất dễ bị cùng một chổ bị tiên sư chém chết, không ngăn cản thì lại có chút cảm giác "thỏ tử hồ bi".

Mà sắc mặt Triệu Cương lúc này cũng tái xanh, việc trong nhà tất nhiên không ai rõ hơn hắn, chỉ là vốn nghĩ nhi tử ngoan của mình sẽ bị dọa sợ mà nói láo, khi đó tiên nhân có phủ định và từ chối dẫn dặt Cường nhi vào tiên môn, thì chỉ cần không nhận thì đó vẫn chỉ là tin đồn, còn có thể giải thích được, ai ngờ con ngoan của hắn thế mà dám khai thật, sau vụ này mặc cho kết quả như nào, thì cũng sẽ có danh hiệu "không biết dạy con" rơi trên đầu hắn, bị người xung quanh cười chê.

Mà Thường Nguyệt cũng không để ý thái độ của đám người.

Xem kỹ Triệu Cường xong, nàng liền đưa tay cầm hộp gỗ mở nắp ra đánh giá vật bên trong, miệng lạnh nhạt nói:

"Bình thường theo quy định thì Ngũ linh căn không đủ tiêu chuẩn nhập môn..."

Nghe vậy, Triệu Cường vốn nghĩ tiên sư từ chối nhận hắn, chưa kịp làm ra phản ứng thì Thường Nguyệt lại nói tiếp:

"Nhưng trong tay ta có chút danh ngạnh có thể miễn cưỡng châm chước."

Nghe vậy, Triệu Cường cùng Triệu Cương liền mừng rỡ không ngừng dập đầu cảm tạ.

Chỉ là Thường Nguyệt cũng không ngừng lại mà nói thêm:

"Như ta đã nói rồi đấy, mặc dù ta có quyền lợi châm chước, nhưng cũng có giới hạn..."

"Ý tiên sư là..."

"Một cây nhân sâm không đủ, thêm đi."

Nghe vậy Triệu Cương liền ngạc nhiên không ngờ mọi chuyện lại chợt đơn giản thế, chỉ là hắn cũng không kịp nghĩ nhiều nữa vội vàng sai khiến hạ nhân về phủ mang báu vật truyền đời của Triệu gia tới.

Mà người xung quanh thấy được Triệu Cường làm tiền lệ, liền vội vã chen tới muốn đưa bảo vật.

Dù sao linh căn trong thế tục là rất hiếm, mà dù may mắn có được thì cũng đa phần là ngũ linh căn, đi đường chính quy hoàn toàn không có chút cơ hội nào để gia nhập tiên môn, nhiều lắm là sau này tiến vào các phường thị của tu sĩ để trở thành tán tu.

Hiện tại mọi người ở đây không quyền thì quý, hiển nhiên có cơ hội đưa con em vào tiên môn, không ai tình nguyện để con cháu có thiên phú tu luyện đi chịu khổ trở thành tán tu.

Vì thế mọi người hận không thể đưa bảo vật càng nhanh, để có thể tranh giành lấy danh ngạnh được châm chước kia.

Nhìn thấy bảo vật rất nhiều, Thường Nguyệt cũng đặt tiêu chuẩn khá cao để loại đi một số thứ tục vật không có tác dụng, dù vậy bảo vật vẫn là rất nhiều.

Cuối cùng nàng không thể không dùng biện pháp đấu giá để ba người ra giá cao nhất giành lấy ba danh ngạnh châm chước.

Theo lý thì Thường Nguyệt có năm cái danh ngạnh châm chước, nhưng chỉ cho ra bốn cái liền chừa một cái là để dự phòng nữa đường có phát hiện đối tượng lọt được mắt xanh của nàng.

Tranh đoạt cũng rất kịch liệt, cuối cùng ba cái danh ngạnh được đổi bằng hai cây bảo dược gần ngàn năm tuổi, một bộ truyền thừa của Khôi Lỗi Sư.

Thường Nguyệt cũng không khỏi ngạc nhiên khi thấy truyền thừa của khôi lỗi sư trong này, dù sao nơi này là quốc gia phàm nhân, không phải địa vực tu sĩ thường hoạt động.

Dựa theo vị tộc trưởng Thanh gia nói, bộ truyền thừa này là tổ tiên hắn lén lút nhìn trộm khi làm học đồ cho một vị Khôi Lỗi Sư. Cũng vì vậy mà truyền thừa rất tối nghĩa khó hiểu, trong lịch sử Thanh gia không có bất kỳ ai học được.

Dù vậy theo Thường Nguyệt bộ truyền thừa này cũng rất có giá trị, Trần Lâm tuyệt đối sẽ thích.

Danh ngạnh châm chước đã chia xong, nhưng Thường Nguyệt nhìn đống bảo vật dâng lên cũng rất nóng mắt, nàng không định buông tha vì vậy từ tốn nói:

"Các vị, mặc dù không thể gia nhập tông môn rất đáng tiếc, nhưng cũng không phải chỉ có gia nhập tông môn là tiên duyên duy nhất, hiện tại ta có một cơ hội khác không biết các vị có muốn nghe?"

Nghe vậy, mọi người không khỏi chợt lên tinh thần, ánh mắt tràn đầy trông chờ.

Thường Nguyệt cũng không câu giờ mà trực tiếp nói:

"Ta hiện tại đang có vài sản nghiệp nhưng thiếu người trông coi quản lý, nếu các ngươi tin tưởng ta, ta có thể đảm bảo hậu bối của các ngươi mặc dù là tán tu nhưng đãi ngộ cũng tuyệt đối không phải tán tu bình thường có thể so sánh, không chỉ có công ăn việc làm dưới trướng ta, ta còn có thể dạy bọn hắn công pháp để tu luyện, nếu có công lao, ta cũng sẵn sàng dạy bọn hắn chút kỹ nghệ để sau này có bản sự tự cấp tự túc bản thân tu luyện, làm đủ nhiệm kỳ có thể tự do rời đi tiêu diêu tự tại toàn tâm toàn ý theo đuổi trường sinh. Các ngươi cân nhắc đi rồi nói cho ta quyết định."

Nghe vậy, mọi người không khỏi hai mắt nhìn nhau, có thể thấy rõ sự chần chờ trông mắt đối phương.

Mặc dù không phải tu sĩ, sống chưa chắc lâu bằng tiên sư, nhưng kinh nghiệm và trải đời tuyệt đối không kém, bọn hắn cũng không tin chổ tốt đối phương cho thật sự tốt không kém so với gia nhập tông môn.

Chỉ là sự lựa chọn cũng không nhiều lắm, hoặc là làm tán tu tự do, hoặc là làm tán tu dưới trướng đối phương sau này có vinh cùng vinh có nhục cùng nhục. Không thể nghi ngờ đây là quyết định trọng đại không chỉ liên quan đến hậu bối mà còn liên quan đến vận mệnh tương lai gia tộc, dù sao truyền thuyết về chuyện tiên sư thanh lý môn hộ, diệt cỏ tận gốc, chó gà không tha bọn hắn cũng nghe qua.

Có người chần chờ, có người lắc đầu, nhưng càng nhiều người thì âm thầm cắn răng đưa ra quyết định dâng lên bảo vật cầu đối phương che chở hậu bối.

Đến khi kết thúc, nàng liền thu được 22 thiếu niên thiếu nữ về dưới trướng, và 4 người khác trong đó có Triệu Cường là sớm thu làm đệ tử tạp dịch cho tông môn.

So với mấy trăm tân khách thì số lượng không nhiều, nhưng đừng quên cũng không phải nhà nào cũng có hậu bối sở hữu linh căn, 22 người đã là hơn một nửa rồi, nửa còn lại không chịu đầu nhập Thường Nguyệt cũng không nói gì, vì quả thật có khi lựa chọn của đối phương là đúng, nàng cũng không biết bản thân mình có phụ trách nổi đám nhóc này hay không, nhưng mà chuyện đã tới đây Thường Nguyệt liền mặc kệ để tương lai rồi tính, hiện tại là thời gian nàng đếm tiền nên đừng có làm phiền.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất