Chương 86: Chết hay lắm
“Đứng lên đi, mới trở về sao? Lạnh lắm phải không? Nhanh sưởi ấm.” Lão thái thái cười nói.
Tô Nam Thừa liền vâng, ngồi xuống thì có người đem túi sưởi tới.
“Tôn nhi hôm nay xuất cung sớm, trên đường đi có thấy một bức cổ họa, nghĩ là ngài sẽ thích nên đã đặc biệt bảo chủ quán kia lấy cho. Đưa vào quyển trục, ngày mai có thể đưa đến phủ. Là tranh hoa và chim mà ngài thích.” Tô Nam Thừa nói.
“Ôi, con có lòng, vậy ta sẽ chờ.” Lão thái thái cười nói.
Tô Nam Thừa lại cùng nói một hồi lâu mới hỏi: “Bên ngoài tôn nhi thấy Triệu di nương vẫn đang quỳ? Đây là xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại quỳ ở nơi này?”
“Còn không phải là cha của ngươi, phạt người lại phạt ở chỗ của ta.” Lão thái thái khẽ nói: “Chỉ có điều cũng đáng, ngày sau để nàng khỏi dám nói bậy.”
Tô Nam Thừa liền gật đầu: “Hóa ra là chuyện này, chuyện này tôn nhi cũng đã nghe nói. Lẽ ra... cô nương nhà ta, cũng có tư cách.”
“Haiz, lời này, chúng ta nói không tính. Nói là thân thích, đến cùng cũng là Hoàng tử.” Lão thái thái nói.
“Đúng vậy, sang năm tuyển tú, xem chừng tân Tam Hoàng tử tử phi lại được định ra. Lại không biết là hoa rơi vào nhà nào.” Tô Nam Thừa nói.
“Đây là lại muốn chọn sao?” Lão thái thái nhíu mày: “Cũng là chuyện tốt.”
Chuyện tốt người còn nhíu mày?
Hôm nay Tô Nam Thừa đã đạt được mục đích, lại nói chuyện một lúc rồi đi về trước.
Hắn đương nhiên không mua tranh gì, đến lúc này mới dặn Trình Minh ra ngoài tìm.
Ngày mai có gì đưa tới là được.
Lúc trời tối, Triệu di nương đã được người vịn trở về.
Tô Anh Cừ ngây người ở chỗ lão thái thái rất lâu mới quay về tiền viện, vừa về đã gọi Tô Nam Thừa đến gặp.
Hai cha con hàn huyên một lúc, Tô Anh Cừ hỏi: “Bây giờ đã biết danh sách cụ thể của tuyển tú chưa?”
“Bẩm phụ thân, trước mắt vẫn chưa biết, chỉ có điều hẳn là sẽ rất nhanh thôi. Nhi tử có thể giúp gì?”
Cũng nên hữu dụng với gia tộc, một chút tác dụng cũng không có, thời gian lâu dài chẳng phải thành phế rồi sao.
“Không vội, chờ đưa danh sách ra, ngươi nhớ kỹ chút.”
Tam Hoàng tử phi cũng tốt, tiến vào hậu cung nương nương cũng tốt, Tô gia cũng muốn nắm chắc sớm một ít.
Một triều thiên tử một triều thần, nếu như tương lai Tam Hoàng tử có cơ hội làm Hoàng đế.
Vậy Tô quý phi chính là Thái hậu.
Khi đó, là nhà mẹ đẻ Hoàng hậu đáng tiền hay là mẹ đẻ Thái hậu đáng tiền?
Tô Tự Nguyệt chẳng qua cũng chỉ là con thứ, chỉ được cái dáng vẻ cũng không tệ mà thôi.
Tô Anh Cừ chưa hề trông cậy quá nhiều vào nàng.
Nếu như Tam Hoàng tử chính là tiềm long kia, ông ta nhất định có thể tăng thêm tiền cược.
Tam Hoàng tử phi thứ hai này chính là cơ hội.
Chuyện Tô Nam Thừa cần làm đã xong, trước khi đi còn được thêm một rương ngân phiếu năm trăm lượng.
Tô Anh Cừ cho hắn, nói qua năm bảo hắn cầm mà chuẩn bị hối lộ.
Ở trong mắt Tô Anh Cừ, hắn vẫn rất thiếu tiền.
Mặc dù việc hắn mua một trạch viện cũng không giấu diếm trong phủ. Nhưng ấn tượng của mọi người trong quá khứ là hắn vẫn rất nghèo.
Bây giờ làm quan, cuối năm, đạo lí đối nhân xử thế không phải ít.
Chỉ là khen thưởng thái giám trong cung cũng đã là một khoản tiền.
Cho nên đây không phải là thương hắn, mà là để hắn không mất mặt mà thôi.
Tô Nam Thừa ai cho cũng không từ chối.
Tiền chắc chắn là phải tiêu, còn không được tiếc. Bây giờ hắn còn không cho được bọn thủ hạ chỗ tốt nào khác, ngoại trừ hào phóng hơn chút, sẽ không khác.
Đi theo ngươi lăn lộn, không có chỗ tốt người ta còn ra sức nữa sao?
Ngay cả là nô bộc mua được, là bị bắt đi theo ngươi hay là thật lòng đi theo ngươi, đó cũng không giống nhau.
Những thái giám trong cung kia, có thể đút lót một ít tiền, chuẩn bị chút dù sao đến lúc ngươi xảy ra chuyện gấp cũng sẽ được chuẩn bị tốt hơn.
Bình thường đốt thêm nén nhang, lúc mấu chốt có lẽ một tia hương hỏa tình kia có thể cứu một mạng.
Không nên xem thường nữ nhân, càng không nên xem thường thái giám.
Tô Nam Thừa cất bạc rồi trở về đi ngủ.
Cuối năm rồi, khắp nơi đều bận rộn.
Bận rộn sắp xếp những chuyện của năm nay, bận rộn tặng lễ, bận rộn xét sổ sách, cũng bận rộn chùi đít.
Đông cung thì có rất nhiều chuyện như vậy.
Chỉ có điều rơi vào trên người mấy người Tô Nam Thừa thì không có những chuyện khó thực hiện kia.
Tỉ như không có chuyện không khớp sổ sách gì đó.
Trong tay Thái tử không có tiền gì từ mua bán.
Hắn ta thu nhận một là bổng lộc được phát, hai là một ít thứ mà bên ngoại hiếu kính.
Về phần điền trang đất đai cửa hàng, thu nhập đó với một Thái tử mà nói thì không đáng kể.
Vẫn may là bổng lộc của Tô Nam Thừa và một đám quan viên kia vẫn không cần Thái tử bỏ ra.
Chỉ cần hắn ta bình thường có khen thưởng là Đông cung.
Chỉ là có người bảo Thái tử sau lưng cũng có mua bán khác, nhưng bọn họ không biết.
Nói tóm lại, hắn ta không dính líu gì đến thu thuế.
Trên phương diện tài lực e là kém xa Tam Hoàng tử.