Chương 238: Một bát trứng rang than.
Trong nhà bếp, một món ngon tuyệt vời được đưa ra, màu cháy sém, kèm theo mùi khói, làm cho sắc mặt mọi người thay đổi.
- Ôi, cháu gái của ta, sao con lại chật vật thế này.
Lão gia tử nhìn thấy u Dương Tiểu Nghệ chui ra khỏi nhà bếp, cả người đen thui, hắn cực kỳ đau lòng.
Nhưng đôi mắt của nàng lại sáng ngời, trong đó ẩn chứa sự hưng phấn.
Nàng dùng ống tay áo quẹt nhọ đen trên mặt, cười hắc hắc, giơ chén trong mâm lên, đến gần trước mặt lão gia tử u Dương, hưng phấn nói.
- Gia gia, nhanh nếm thử, đây là cơm chiên trứng con tự tay xuống bếp làm đấy!
- Hazz, được, gia gia nếm thử.
Lão gia tử u Dương cưng chiều sờ đầu u Dương Tiểu Nghệ, lấy chiếc muỗng nha hoàn bên cạnh đưa cho lão gia tử, nhưng khi hắn nhìn thoáng qua chiếc bát u Dương Tiểu Nghệ bưng lên, hơi do dự.
- Này…
Ở trong bát, một ít cơm tẻ màu sắc quỷ dị bốc khói, cơm đã biến thành màu đen, còn có chút màu đỏ, màu vàng của trứng gà lẫn vào, nhìn có vẻ kinh sợ.
Đó là thứ quỷ gì? Lão gia tử u Dương trợn tròn mắt, bàn tay cầm muỗng hơi run.
Cơm chiên trứng của người ta là mỗi hạt cơm phải có trứng đi kèm, còn thứ trước mặt thì ngược lại, đám trứng bị vón cục, quan trọng là... Vì sao màu sắc của cơm lại quỷ dị như thế?
Ùng ục, râu mép của lão gia tử run lên, nuốt một ngj nước miếng.
- Gia gia... Ăn đi! Nhanh nếm thử!
u Dương Tiểu Nghệ cực kỳ tự tin, giục lão gia tử u Dương ăn món kia.
- Được, nếu đây là món lần đầu tiên mà nha đầu nhà ta xuống bếp… Vậy thì gia gia sẽ thử một miếng, một miếng.
Trong lòng lão gia tử u Dương gia run rẩy, xúc một muỗng lên, tay run run, một phần ba cơm trong muỗng rớt ra ngoài.
Đưa đến trước mũi ngửi, một mùi tiêu gay mũi bốc lên, bờ môi lão gia tử run lên, trong lòng cảm thấy hơi lo sợ.
- Nha đầu... Gia gia ăn đây.
Lão gia tử u Dương nhắm mắt, nói.
- Gia gia! Ta còn muốn đưa món cơm chiên trứng này đi chinh phục Bộ lão bản nữa!
u Dương Tiểu Nghệ lần thứ hai lau mặt, cực kỳ tự tin nói.
u Dương lão gia tử cười khổ, chinh phục Bộ lão bản? Ngươi đi mưu sát Bộ lão bản thì có...
Bộ lão bản không chết trong tay Chiến Thần bát phẩm, lại bị một chén cơm chiên trứng của ngươi độc chết.
- Ăn đi!
u Dương Tiểu Nghệ trừng mắt.
u Dương lão gia tử lập tức đưa miếng cơm chiên trứng vào trong miệng.
Chỉ trong giây lát, sắc mặt u Dương lão gia tử thay đổi hẳn, một hô hấp thay đổi sắc mặt ba lần, từ trắng sang hồng, rồi xám ngắt, cuối cùng hoá đen.
Hắt xì, hắt xì...
u Dương lão gia tử ôm cổ họng, đôi mắt ngấn nước, trong miệng lạo xạo như nhai trúng đá.
Giờ đây, trong lòng u Dương lão gia tử nếm đủ ngũ v, có mùi vị đều dâng lên tận mũi, chua chát, khổ sở, đắng, thối...
Đặc biệt chính là không hề thơm!
Cơm chiên trứng mà có thể làm được đến trình độ này! Lợi hại quá… Cháu gái của ta.
Cả người u Dương lão gia tử run lên, liên tục lùi về sau mấy bước, hắn hít sâu một hơi, ùng ục một tiếng, nuốt cơm chiên trứng trong miệng xuống.
- Thế nào? Có ngon không?
u Dương Tiểu Nghệ tò mò hỏi.
- Vừa vào miệng chua xót thoải mái, vào dạ dày như lửa, nếu nuốt nuốt xuống thì giống như sống lại, ngươi đã thừa kế thiên phú nấu nướng của cha ngươi.
Sắc mặt u Dương lão gia tử không hề thay đổi, nói.
u Dương Tung Hoành sửng sốt, không hiểu ra sao.
- Nha đầu, gia gia hơi mệt, muốn đi về nghỉ trước, phần còn lại để ca ca và phụ thân ngươi nếm thử rồi đánh giá đi.
u Dương lão gia tử nhíu mày, giống như muốn khóc.
Trong lòng u Dương Tiểu Nghê càng hưng phấn hơn.
Xem ra món cơm chiên trứng của nàng cũng không tệ lắm, gia gia đánh giá không thấp! Lại có thể có cảm giác như sống lại.
Nàng vừa ngẩng đầu, u Dương lão gia tử đã không thấy bóng dáng, Tiểu Nghệ sửng sốt, đưa mắt qua nhìn ba người u Dương Tung Hoành.
Đêm nay là một đêm không ngủ, u Dương Gia đèn đuốc sáng trưng, quãng đường từ nhà xí đến phòng ngủ, người chạy như nước chảy.
Trong nhà bếp, tiếp tục xảy ra vài lần nổ, khói xanh lượn lờ, mùi hương quỷ dị bay ra.
…
Sáng sớm tinh mơ, mặt trời vừa tỏa ra chút nắng mai ấm áp, mọi thứ trên mặt đất như muốn sống lại, trên mảnh ruộng bên ngoài Đế Đô, cỏ non xanh biếc vươn lên, trải qua mùa đông ấp ủ, bây giờ sức sống tưng bừng, nhờ mưa xuân tắm mát, đón gió phấp phới.
Trên đường phố Đế Đô người đến người đi, tiếng tiểu thương rao bán bên tai.
Trong hẻm nhỏ, quán ăn cũng đến giờ mở cửa.
Bộ Phương mở cửa lớn, hít một hơi thật sâu, tận hưởng không khí sảng khoái buổi sáng, hắn thở phào một hơi, vặn vẹo khởi động người.
- Tiểu Hắc, ra ăn cơm.
Bộ Phương bưng Túy Bài Cốt đến trước mặt Tiểu Hắc.
Còn hắn thì lôi một cái ghế ra, ngồi ở cửa, rảnh rỗi nhìn mây bay trên trời.
Thời gian như ngừng lại ở giây phút này, bên tai Bộ Phương chỉ nghe được tiếng rầm rì cắn xương của chó lười Tiểu Hắc.
Thời gian rảnh rỗi luôn luôn ngắn ngủi, từ lúc vị khách thứ nhất bước vào cửa, quán ăn đã bắt đầu một ngày bận rộn.
Hoàng Kim đốt mạch thơm nức được bưng ra, nóng hôi hổi, trên đốt mạch còn có dầu tràn xuống, làm người bên cạnh nhịn không được nuốt nước miếng.
Mùi thơm nồng của rượu tràn ngập quán ăn, Bộ Phương còn bưng cả rượu Tao Ngư lên, kích thích sự thèm ăn của các thực khách.
Danh tiếng của quán ăn đã vang danh khắp Đế Đô, rất nhiều người biết đến quán ăn thần kỳ này, nơi đây không chỉ có thức ăn ngon, rượu tuyệt hảo, còn có thực lực rất cường đại.
Trong hẻm nhỏ vang lên bước chân vui sướng, đát đát đát.
Hôm nay u Dương Tiểu Nghệ mặc một bộ váy hồng nhạt lụa mỏng, lúc chạy có cảm giác bay bay, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hồng hào, nàng nghiêng đầu nháy mắt một cái, tràn đầy sự hưng phấn.
Trên cánh tay nàng còn cầm một hộp đựng thức ăn bằng gỗ lim, như đựng bảo bối bên trong, thỉnh thoảng u Dương Tiểu Nghệ híp mắt nhìn về phía hộp đựng thức ăn, cực kỳ dễ thương.
- Thối lão bản, ta đến rồi!
u Dương Tiểu Nghệ vừa vào cửa đã ồn ào.
Khách trong quán đã quen với Tiểu Nghệ, mọi người tươi cười chào hỏi nàng, u Dương Tiểu Nghệ cười hì hì đáp lại mọi người, có người tò mò hỏi trong hộp kia là thứ gì, u Dương Tiểu Nghệ lập tức hếch mũi, thần bí quơ quơ ngón tay.
- Đó là một bí mật.
Bộ Phương đi ra khỏi nhà bếp, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn u Dương Tiểu Nghệ, thấy hộp đựng thức ăn trên tay nàng, sắc mặt hắn lập tức cứng đờ.
- Nha đầu kia làm cơm chiên trứng thật…
Sắc mặt Bộ Phương không hề thay đổi, nhưng trong lòng thì thấy hơi hoang mang, hắn nhớ đến đánh giá thiên phú nấu ăn của u Dương Tiểu Nghệ từ hệ thống, Bôn Phương có dự cảm xấu.
- Thối lão bản! Ngươi nói nếu cơm chiên trứng của ta chinh phục được ngươi, ngươi sẽ nhận ta làm học đồ đầu bếp!
u Dương Tiểu Nghệ híp mắt, vui vẻ không gì sánh bằng.
Đó là một vấn đề cần suy nghĩ... Bộ Phương nhớ là hắn trả lời khác, nhưng hắn vẫn nghiêng đầu suy nghĩ, cuối cùng gật đầu.
- Trong hộp đựng thức ăn chính là cơm chiên trứng ta làm! Thối lão bản có muốn nếm thử không?
u Dương Tiểu Nghệ vỗ tay lên hộp gỗ đựng thức ăn, sau đó cười nói với Bộ Phương.
Nhiều thực khách vây quanh, ai cũng tò mò, nha đầu u Dương muốn khiêu chiến tài nấu nướng của Bộ lão bản sao?
- Bộ lão bản, món ăn của chúng ta không gấp, đầu tiên hãy nếm thử tay nghề của Tiểu Nghệ trước.
Có thực khách nói.
Điều này làm cho Bộ Phương đang muốn tìm cớ qua loa phảiliếc mắt nhìn người nọ.
Không có cách nào khác, Bộ Phương chỉ có thể đồng ý.
Ánh mắt u Dương Tiểu Nghệ sáng lên, đặt hộp đựng thức ăn ở trên bàn, trong ánh mắt tò mò và mong đợi của mọi người, nàng mở nắp hộp đựng thức ăn ra.
Chỉ trong giây lát, một mùi hương gay mũi từ trong hộp thức ăn bay ra, lan toả khắp mọi nơi.
Mùi vị đó cực kỳ ngoan cường, mùi thơm thức ăn trong quán không thể nào che lấp được nó, đúng là thật đáng sợ.
Đôi mắt của các thực khách trừng lớn, món đặc biệt quỷ gì vậy? Vì sao trên đời lại có mùi hương tươi mát thoát tục thế này?
Rất nhiều thực khách mặt mũi tối sầm, liên tục lui về sau, há miệng thở dốc.
Sắc mặt Bộ Phương cứng đờ, mặt đen thui.
Mà u Dương Tiểu Nghệ giống như không nhìn thấy sắc mặt của mọi người, cẩn thận bưng ra một đĩa cơm chiên than từ trong hộp cơm ra...